Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1045 : Xa gửi quãng đời còn lại (39)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"... Nếu không phải tao, mày có thể có được ngày hôm nay chắc?"



Cuối cùng Tống Yên Nhiên ném xuống một câu như vậy.



Mặc kệ người đàn ông kia lúc trước muốn cô ta vì cái gì, nhưng kết quả cuối cùng, đều là bởi vì cô ta, Tống Sơ Tranh mới có thể đi.



Hiện tại cô dựa vào cái gì mà làm thế với mình?



"Nói xong rồi?" Thanh âm của Sơ Tranh không có nửa phần chập chùng: "Nói xong rồi, thì trả lời vấn đề của tôi."



Tống Yên Nhiên không nghĩ tới mình nói nửa ngày, đối phương đến một chút phản ứng cũng không có.



Giống như nắm đấm đánh vào trong bông vậy...



"Tao..."



Tống Yên Nhiên thở hốc vì kinh ngạc, đột nhiên đau đớn, làm cho cô ta trong nháy mắt mất đi âm thanh, làm cách nào cũng không kêu lên được.



Đau quá...



Đau quá...



Tống Yên Nhiên cảm giác như mình sắp không thở nổi, làm cho cô ta có một loại cảm giác gần ngay bờ vực tử vong, Tử Thần ở ngay bên cạnh cô ta, một cước đạp hụt, thì sẽ rơi xuống địa ngục.



Không ——



Không muốn!



Cô ta không muốn chết.



"Tôi không biết..." Tống Yên Nhiên kêu to: "Dư Khải chỉ bảo tôi đưa hắn đến nơi này, còn lại tôi cũng không biết."



Kế hoạch của Dư Khải Tống Yên Nhiên chỉ biết một nửa.



Nhưng Dư Khải hứa hẹn với cô ta, chỉ cần cô ta lợi dụng nàng gương mặt này, lừa gạt Dư Tẫn tới nơi này, Tống gia và cô ta đều sẽ có chỗ tốt.



-



Biệt thự Tống gia.



Bà Tống không ngừng nhìn thời gian, khắp khuôn mặt tràn đầy lo lắng.



Bà Tống đẩy Tống Bác Học bên cạnh: "Sao Yên Nhiên vẫn chưa về, đã trễ thế này, nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"



"Nó đã lớn như thế rồi, biết bảo vệ mình." Tống Bác Học hơi không kiên nhẫn.



Bà Tống lập tức không vui trách móc: "Ông có phải cha nó không, con gái mình muộn thế này rồi còn chưa về, ông cũng không biết quan tâm, chỉ biết nhìn cái điện thoại nát kia của ông. Thân thể Yên Nhiên vốn đã không tốt, nó rất ít khi trở về muộn như thế, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ."




Mình nhận lấy bao nhiêu áp lực lớn lao, để ở bên cô ta.



Cuối cùng cô ta lại báo đáp cho mình một kết quả như thế.



Tống Yên Nhiên hoảng hốt không thôi, không để ý đến thân thể, trực tiếp xuống giường, giữ chặt cánh tay Lăng Húc: "Anh Lăng Húc, Dư Khải hắn uy hiếp em, em không còn cách nào, trong tay hắn có điểm yếu của em, anh Lăng Húc..."



Lăng Húc hất tay Tống Yên Nhiên ra.



Thân thể Tống Yên Nhiên bất ổn, lảo đảo lui lại hai bước, ngã ngồi trên mặt đất băng lãnh, trong một nháy mắt như thế, Tống Yên Nhiên cảm giác toàn bộ trái tim mình đều rơi vào trong đáy hồ băng lãnh, lạnh đến mức cô ta quên cả suy nghĩ.



Cô ta giật mình một cái, lảo đảo đi kéo Lăng Húc.



Cô ta có một loại ảo giác, giống như không kéo được Lăng Húc, thì cô ta thật sự xong rồi



"Anh Lăng Húc..."



Lăng Húc lần nữa hất cô ra: "Đừng đụng vào tôi!"



Tống Yên Nhiên sững sờ nhìn anh ta, khắp khuôn mặt đều là bi thương: "Anh Lăng Húc, anh không tin em."



Lăng Húc nhìn cô ta như thế, có mềm lòng trong một nháy mắt.



Nhưng khi anh ta trông thấy thứ mình đưa đến, đáy lòng Lăng Húc lại buồn nôn, những nơi từng bị cô ta chạm vào, cũng bắt đầu khó chịu.



Cô ta chính là như thế...



Lừa gạt mình.



Coi mình như đồ ngốc mà lừa gạt xoay quanh cô ta.



Anh ta lui về phía sau, ném một cái USB qua: "Tống Yên Nhiên, cô làm tôi buồn nôn."



Lăng Húc rời đi không thèm quay đầu lại.



"Anh Lăng Húc!!"



Lăng Húc khí thế hung hăng rời đi, đáy lòng Tống Bác Học và bà Tống đều thấy kỳ quái, nhưng lo lắng cho Tống Yên Nhiên hơn.



Kết quả tiến vào liền nhìn thấy Tống Yên Nhiên ngồi co quắp dưới đất.



"Yên Nhiên, Yên Nhiên, con sao thế."



"Chuyện gì xảy ra?"



"Yên Nhiên? Yên Nhiên!"



"Bác sĩ bác sĩ!!"



Tống Yên Nhiên lâm vào hôn mê, bác sĩ y tá xông tới, trong phòng bệnh loạn thành một đoàn.