Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1046 : Xa gửi quãng đời còn lại (40)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tống Yên Nhiên lần nữa tỉnh lại, trông thấy chính là Tống Bác Học trầm mặt và bà Tống sắc mặt cổ quái.



"Mẹ..."



"Yên Nhiên." Bà Tống lập tức tiến lên.



"Hỗn trướng!"



Tống Bác Học xông lên trước muốn tát Tống Yên Nhiên, bị bà Tống giữ chặt.



"Ông làm gì thế! Yên Nhiên không chịu nổi kích thích!"



Tống Yên Nhiên không biết vì sao Tống Bác Học lại đột nhiên nổi giận lớn như thế, sững sờ nhìn ông ta.



Tống Bác Học tức giận: "Chính nó làm ra chuyện gì? Hả? Có thấy mất thể diện không!"



Tống Yên Nhiên vừa tỉnh, đầu óc còn chưa bắt đầu vận hành.



Tống Bác Học ôm cái máy tính tới, trực tiếp đặt xuống trước mặt Tống Yên Nhiên.



Bà Tống muốn ngăn cũng không kịp.



Tống Yên Nhiên trông thấy video trên máy tính.



Đó là...



Cô ta và Dư Khải.



Hình ảnh có chút không thể miêu tả.



Dư Khải mất đi năng lực của đàn ông, nhưng sẽ dùng biện pháp khác giày vò.



Ngay từ đầu đúng là Dư Khải cầm chuyện ngày đó uy hiếp cô ta, nhưng về sau Dư Khải nói, có biện pháp đối phó với Tống Sơ Tranh.



Tống Yên Nhiên bỗng nhiên khép máy tính lại, trên mặt bò đầy đỏ ửng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ.



Tống Bác Học không thể tiếp tục ở đây được nữa, trực tiếp rời đi.



Bà Tống ở bên cạnh khóc.



-



Lăng Húc và Tống Yên Nhiên náo chia tay, tài chính của Tống gia lần nữa xuất hiện nguy cơ.



Dường như còn có những người khác đang vụng trộm đối phó với Tống gia, nhưng ngay cả đối phương là ai Tống gia cũng không biết.



Tống Bác Học ngày nào cũng loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, về nhà còn phải đối mặt với bà Tống chỉ trích, một ngôi nhà huyên náo đến chướng khí mù mịt.



Tống Yên Nhiên đi tìm Lăng Húc nhiều lần, kết quả ngay cả mặt Lăng Húc cũng không thấy.



Cuối cùng còn nghe nói Lăng Húc muốn đính hôn.



Về phần Dư Khải, Tống Yên Nhiên căn bản không tìm được gã.




"Bảo Bảo có phải em tức giận không?"



"Không có."



"Em tức giận thì hãy nói cho anh biết, anh biết sai rồi. Lần sau anh tuyệt đối sẽ không ngủ..."



Còn muốn có lần sau?



Anh mẹ nó nằm mơ à!



Đánh chết em cũng tuyệt đối không đi xem với anh nữa!



"Em không có." Sơ Tranh hung hắn: "Câm miệng!"



Dư Tẫn: "..."



Dư Tẫn làm tư thế kéo khóa trên miệng.



Ngây thơ!



Đáy lòng Sơ Tranh phun tào một tiếng, giơ tay ôm eo hắn, phòng ngừa người xung quanh đụng phải hắn.



Khi Dư Tẫn lên xe, đột nhiên tiến đến phía trước: "Chú Bạch, lần sau chú có thể mua loại vé bình thường một chút được không?"



"Sao..."



Dư Tẫn ngồi trở lại vị trí, ra hiệu chú Bạch đừng nói chuyện, hắn quay đầu cười với Sơ Tranh đang nhìn chiếc xe.



Chú Bạch: "..."



Sao lại không bình thường?!



Không phải ngài nói, phải thú vị lại không mất văn nhã sao?



Kịch bản không đủ thú vị à?



Làm quản gia sao mà khó thế này!



Dư Tẫn trên cơ bản là vừa nhìn thấy mấy thứ đồ chơi phải ngồi xem mấy tiếng này là tuyệt đối sẽ ngủ, mặc kệ xem thứ gì.



Cho nên hoàn toàn không trách vé chú Bạch mua được.



Nhưng hết lần này tới lần khác Dư Tẫn khăng khăng đòi thể nghiệm cảm giác yêu đương, kéo Sơ Tranh đi xem, sau đó ngủ đến ngơ ngác bị Sơ Tranh mang ra.



Làm đến không biết mệt.



Sơ Tranh có đến vài lần muốn ném hắn ở chỗ đó luôn.



Cuối cùng dưới đáy lòng mặc niệm thẻ người tốt phải cưng chiều khoảng trăm lần, mới ngăn chặn được xúc động kia.



Xui xẻo nhất chính là chú Bạch, lần nào cũng phải cõng nồi.



Ông cũng rất ủy khuất mà!



Ông thật sự rất cố gắng chọn lựa!