Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1047 : Xa gửi quãng đời còn lại (41)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thư phòng.



Dư Tẫn ngồi ở trên bàn, chân trần đạp lên mép ghế, suy nghĩ có chút bay xa, nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên hư không.



Sơ Tranh tiến vào liền trông thấy một hình ảnh như thế.



Sơ Tranh nhìn về phương hướng Dư Tẫn nhìn một chút, một loạt giá sách, cũng không biết đang nhìn cái gì.



Sơ Tranh đập lên chồng sách bên cạnh: "Dư Tẫn."



"Bảo Bảo?" Dư Tẫn quay đầu: "Ăn cơm chưa?"



"Ăn cơm cái gì, anh là heo sao?" Cả ngày chỉ biết ăn, cũng không thấy anh béo thêm lạng thịt nào, đồ ăn ăn vào đều đi đâu cả rồi!?



"..."



Sơ Tranh chuyển tới chính diện hắn: "Anh đang nhìn cái gì thế?"



"Không nhìn cái gì, anh đang suy nghĩ."



"Suy nghĩ cái gì?"



"Suy nghĩ vì sao Bảo Bảo lại đẹp như thế."



Hai tay Sơ Tranh chống lấy mặt bàn, cơ thể Dư Tẫn hơi ngửa ra sau.



Mặt Sơ Tranh cách hắn rất gần, cánh môi đã sắp dán lên môi hắn.



Dư Tẫn nói khẽ: "Bảo Bảo, em muốn ở thư phòng hôn anh sao?"



"Không được?"



Con ngươi Sơ Tranh hơi nheo lại, giống như hắn nói không được, cô sẽ lập tức ở đây làm hắn.



"... Được. Nhưng em không đóng cửa, chú Bạch sẽ vào." Dư Tẫn nhìn ra phía cửa.



"Chú Bạch trông thấy sẽ ra ngoài."



"Nhưng mà... ưm..."



Thân thể Dư Tẫn nghiêng xuống, chồng sách bên cạnh ào ào rơi xuống đất.



Chú Bạch nghe thấy âm thanh, vội vàng tiến vào, trông thấy hình ảnh trong thư phòng, mặt mo đỏ ửng, cấp tốc lui ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.



Sơ Tranh khẽ cắn cánh môi Dư Tẫn: "Nhìn, em nói không sai chứ."



Dư Tẫn: "..."



Dư Tẫn chưa kịp trả lời, hô hấp liền bị cướp đoạt.



Tràn ngập ngọt ngào chảy vào đáy lòng, ngọt đến quá mức, nhưng làm hắn trầm mê.
Tống Bác Học cũng không dám tiếp tục tìm Sơ Tranh.



Gia nghiệp vất vả lắm mới xây dựng lên được, Tống Bác Học không muốn cứ như vậy mà mất đi.



Thế là ông ta đánh chủ ý lên người Tống Yên Nhiên.



"Cha, cha điên rồi!"



Tinh thần của Tống Yên Nhiên vốn đã có chút không tốt, lúc này nghe thấy tin tức này, càng thêm đại náo lên.



"Đó là một lão già, cha bảo con gả cho hắn? Không thể nào, con tuyệt đối sẽ không đồng ý, cha ra ngoài đi! Con không nghe!"



Tống Bác Học giận dữ mắng mỏ: "Lão già cái gì? Người ta mới hơn bốn mươi, đàn ông lớn tuổi càng biết thương con."



"Con không muốn, các người ra ngoài, ra ngoài!" Tống Yên Nhiên la to.



"Việc này không phải do con quyết định." Tống Bác Học mặt âm trầm.



Tống Yên Nhiên đột nhiên có chút không quen người đàn ông trước mặt này, đây vẫn là người cha luôn luôn yêu thương cô ta sao?



"Chính con làm ra những chuyện kia, con cho rằng trong giới bây giờ có ai còn dám muốn con? Tống Yên Nhiên, hiện tại không phải do con chọn!"



Tống Bác Học nói từng chữ, giống như một cái gai, hung hăng đâm vào trái tim Tống Yên Nhiên.



"Nhưng con không muốn, sao cha có thể gả con cho một người như thế, con không..."



"Bốp!"



Tống Bác Học tát một tát lên mặt Tống Yên Nhiên.



Thân thể Tống Yên Nhiên bỗng dưng mềm nhũn, ngồi sập xuống đất, nửa bên mặt đều sưng đỏ lên, đau rát.



"Từ hôm nay trở đi, con đợi trong căn phòng này cho cha!"



Tống Bác Học ném ra câu nói này, rời phòng.



Tống Yên Nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa phòng, cô ta kịp phản ứng, đứng lên nhào về phía cửa phòng.



"Cha, cha thả con ra, cha! Cha mở cửa!"



"Cha không thể làm vậy với con!"



"Con không muốn gả cho lão già kia, cha thả con ra!"



"Cha!!"



*



Hôm nay là ngày gấp đôi vé tháng cuối cùng a các bảo bảo!



Xông lên!



Con gái không thể nói không được!!