Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1048 : Xa gửi quãng đời còn lại (42)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nửa năm sau, Dư thị phát thiếp mời rộng rãi, mời người trong vòng hào môn tham gia một buổi yến hội.



Chủ đề của buổi yến hội này không rõ ràng, nhưng Dư thị mời, tất cả mọi người không tốt từ chối, dồn dập có mặt.



Dư Nguy thân là người nhà họ Dư, mặc dù buổi yến hội này không phải anh ta chủ sự, nhưng cũng phải làm người nhà họ Dư, thay mặt tiếp đãi.



Thời gian nửa năm, trên người Dư Nguy lại nhiều thêm một chút khí chất không nhìn thấu, làm cho người ta càng không nhìn thấu.



"Nhị gia, gia chủ mời ngài đi qua một chuyến."



Dư Nguy vừa tiếp đãi xong một vị khách, thì có người tới mời anh ta.



Dư Nguy sửa sang lại quần áo, cười ôn hòa một chút, đi theo người kia qua.



Một mình Dư Tẫn ở trong phòng chờ anh ta, trên mặt bàn mở một bình rượu, đã rót ra, một ly trong tay Dư Tẫn, một ly để trên bàn.



Ánh mắt Dư Nguy tuần sát qua lại trên bình rượu kia một vòng, đi qua: "Ngũ đệ."



"Ngồi đi." Dư Tẫn vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, mí mắt cũng không nâng lên một chút.



Bộ dáng này theo Dư Nguy thấy, là rất phách lối.



Nhưng người ta hiện tại là gia chủ Dư gia, phách lối cũng là chuyện thường.



Dư Nguy thông minh hơn Dư Khải nhiều, từ sau khi Dư Khải mất tích, anh ta không có bất kỳ động tĩnh gì nữa, yên lặng làm Nhị thiếu Dư gia... Không đúng, hiện tại hẳn là Nhị gia của Dư gia.



Buổi yến hội ngày hôm nay do Dư Tẫn mở.



Lúc này gọi mình tới, chỉ sợ sẽ không có chuyện gì tốt, nói không chừng trong ly rượu này hạ độc...



"Nhị ca." Dư Tẫn dùng tay nâng cằm lên: "Chúng ta chia gia sản đi."



"Khụ khụ..."



Dư Nguy bị sặc



"Ngũ đệ, chú nói cái gì?"



"Về sau chuyện trong tối của Dư gia, đều thuộc về anh. Sản nghiệp bên ngoài, thuộc về tôi, Nhị ca, anh cảm thấy thế nào?"



Nếu muốn kiếm tiền, thì chắc chắn phải là những thứ trong tối kia.



Đó đều là món lợi kếch xù.




Tống Yên Nhiên bị bỏ rơi ở chỗ đó, khi hai người rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái.



Người đàn ông kia vốn là của cô ta...



Của cô ta...



"Tống Yên Nhiên, a, ghê gớm nha." Không biết người đàn ông kia đi từ chỗ nào tới, một tay bóp lấy cằm Tống Yên Nhiên: "Làm sao, còn muốn câu dẫn Đại thiếu gia Lăng gia nữa à?"



"Tôi không phải..."



Người đàn ông túm lấy Tống Yên Nhiên đi vào phòng vệ sinh nam.



"Anh thả tôi ra!" Tống Yên Nhiên hoảng sợ giãy dụa: "Thả tôi ra, anh đừng như vậy..."



Khí lực của người đàn ông lớn hơn Tống Yên Nhiên nhiều, căn bản giãy dụa không nổi.



Chờ hai người đi vào, Sơ Tranh từ toilet đi ra, rửa tay, thổi khô, rời đi.



Chẳng biết Dư Tẫn đứng ở bên ngoài đợi cô từ lúc nào, thấy cô ra, trên mặt nở nụ cười: "Bảo Bảo, em rất chậm."



Sơ Tranh hôn hắn một cái: "Đi thôi."



Dư Tẫn hài lòng ôm cô đi gặp người, lần lượt giới thiệu.



Tư thế trịnh trọng kia của hắn, rất hữu hiệu cản lại những người có tâm tư muốn "bán" con gái, cũng ngăn lại một số cô gái muốn tiến lên bắt chuyện.



Có chủ rồi.



Còn là một người không chọc nổi.



Trong giới hào môn bây giờ có ai mà không biết Sơ Tranh?



Cô ở bên cạnh Dư Tẫn, còn dám đi tới, là muốn bị tiền đập chết sao?



Sơ Tranh lần nữa nhìn thấy Tống Yên Nhiên, là khi sắp kết thúc yến hội.



Tống Yên Nhiên có chút chật vật đi theo người đàn ông kia rời đi, mặt bên trái sưng phồng lên, chắc là bị đánh.



Tống Yên Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới, giữa đám người, nữ sinh có dung mạo giống cô ta, mặc lễ phục cao quý, thần sắc lãnh đạm nhìn về phía cô bên này ta.



Giữa bọn họ như chênh lệch cả một dải ngân hà.



Vĩnh viễn không cách nào vượt qua.



Cô là ánh sao trên trời, còn cô ta là bùn dưới mặt đất.