Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1049 : Xa gửi quãng đời còn lại (43)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đó là lần cuối cùng Sơ Tranh gặp Tống Yên Nhiên.



Nghe nói không bao lâu sau Tống Yên Nhiên cũng bởi vì tinh thần có vấn đề, mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết rồi.



Tống gia cũng bị chồng của Tống Yên Nhiên triệt để nuốt chửng, đứa con rể này đến một chút thể diện cũng chẳng cho, trực tiếp đuổi Tống Bác Học và bà Tống ra ngoài.



Tống Bác Học phấn đấu cả nửa đời trước, vốn cho rằng tuổi già có thể sống yên vui sung sướng.



Ai ngờ đến, cuối cùng lại là kết cục như vậy.



Thật lâu về sau Sơ Tranh gặp lại ông ta, đã hoàn toàn không nhận ra bộ dáng của ông ta nữa, bệnh đến tiều tụy không giống người.



Bà Tống không thấy tung tích.



Đương nhiên đây là nói sau.



Lúc này Sơ Tranh đang chờ yến hội kết thúc.



Dư Tẫn ứng phó với người xong, mang theo men say đi tới, khi đi đường cũng đều lắc lư, Sơ Tranh thật sự sợ hắn lập tức té xuống.



Nhưng cũng may mặc dù Dư Tẫn lắc lư, nhưng mỗi bước đều giẫm rất ổn.



Sơ Tranh không khỏi cảm thấy hắn lúc này giống như đứa bé con vừa tập đi.



Đứa bé con ngã đầu vào trong ngực Sơ Tranh, mặt trực tiếp chôn trong cổ Sơ Tranh, cọ xát.



Hô hấp nóng bỏng.



"Bảo Bảo."



Hắn gọi cô.



Sơ Tranh để hắn dựa vào mình chậm rãi một chút, chờ chú Bạch bên kia tiễn người đi gần hết, cô mới đẩy đẩy hắn: "Về thôi."



"Ừ."



Dư Tẫn ừ một tiếng, nhưng cũng không nhúc nhích, có thể là men say ấp ủ càng thêm rõ ràng hơn.



Hắn tiến đến bên tai Sơ Tranh, rất nhỏ giọng nói: "Bảo Bảo, anh nói cho em nghe một bí mật."



Hơi thở của hắn quá nồng đậm, Sơ Tranh hơi ngứa: "Nghiêm túc nói."



Dư Tẫn phồng má: "Không thể bị người khác nghe thấy."



"..." Sơ Tranh thở ra một hơi, ta nhịn! "Được, anh nói đi."



Tay Dư Tẫn quấn lên, thân thể mềm nhũn ép trên người cô, cánh môi dán lên vành tai cô: "Anh... anh muốn đi tiểu."



Trong giọng nói của Dư Tẫn tràn đầy ủy khuất.



Giống như có ai không cho hắn đi tiểu vậy.
"Ừ." Sơ Tranh nói: "Tôi đưa hắn về trước."



"Vâng, làm phiền Tống tiểu thư."



Sơ Tranh đỡ Dư Tẫn rời đi, ở thang máy đụng vào Dư Nguy, trên người Dư Nguy cũng có chút mùi rượu, nhưng rõ ràng không say, một đôi mắt trong suốt.



"Uống say?" Dư Nguy chủ động đáp lời.



Sơ Tranh liếc anh ta một cái, không lên tiếng.



Dư Nguy cười cười, lễ phép lại ôn hòa, nhìn không ra bất kỳ ác ý gì.



Đinh ——



Cằm Dư Tẫn đặt trên bờ vai Sơ Tranh, nhướn mi nhìn anh ta, men say mông lung, nhưng bên trong vẫn lộ ra mấy phần thanh tỉnh.



Sơ Tranh đỡ hắn vào thang máy, Dư Nguy không đuổi theo, đứng ở bên ngoài thang máy: "Gia chủ đi thong thả."



Dư Nguy đổi cách gọi, chuyện lúc trước hắn nói, anh ta đồng ý.



Khóe miệng Dư Tẫn khẽ câu, nhưng ánh mắt rất mê man, nhìn có vẻ như không phải là trạng thái thanh tỉnh, một giây sau hắn liền vùi mặt vào trong cổ Sơ Tranh.



-



Trở lại biệt thự.



Người giúp việc đã ngủ, Sơ Tranh cũng không gọi cô ấy, trực tiếp đưa Dư Tẫn trở về phòng.



"Bảo Bảo, anh đói."



Dư Tẫn nằm ở trên giường, hai tay hai chân mở ra, tạo thành hình chữ đại.



Hắn bĩu môi la hét kêu đói.



Sơ Tranh thay lễ phục, không có chút lòng đồng tình nào nói: "Chịu đựng."



"Anh không." Dư Tẫn kêu càng to hơn: "Anh đói, Bảo Bảo! Em không thể ngược đãi anh!"



Dư Tẫn là một đại nam nhân, loại làm nũng này rõ ràng rất không hài hòa, nhưng lúc này hắn uống say, âm điệu mềm mại, cả người cũng lộ ra mấy phần mềm mại, cho nên tuyệt không lộ ra không hài hòa.



Ngược lại có mấy phần đáng yêu...



Sơ Tranh thay xong quần áo, đi qua, cúi người hôn hắn.



Dư Tẫn bị hôn đến toàn thân phát nhiệt, thật lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm.



"Bảo Bảo? Em làm gì?"



"Không phải anh đói?"



Dư Tẫn vô tội chớp mắt, con mắt còn hơi đỏ, cánh môi đỏ bừng thấm lấy ánh nước khẽ mở: "Dạ dày anh đói."



Sơ Tranh: "..."