Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1083 : Tinh tế chỉ nam (33)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nửa tiếng sau Trần Quân Đình đến, chưa kịp nói chuyện với Cảnh Lan, nhanh chóng đi xuống dưới.



Một mình Cảnh Lan ở trong phòng khách, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong.



Hắn đi đi lại lại trong phòng, cả người đều lộ ra nôn nóng bất an, mấy lần muốn nổi giận, cuối cùng đều cứng rắn nhịn xuống.



Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu quan tâm đến cô gái kia...



Cảnh Lan bị ý nghĩ này làm giật mình.



Dựa vào tường kim loại băng lãnh, nửa ngày cũng không nhúc nhích.



Hai tiếng sau, Trần Quân Đình và giáo sư Ngụy cùng nhau tiến lên.



"Thế nào rồi?"



"Uống không nhiều, không sao." Giáo sư Ngụy đỡ Trần Quân Đình ngồi xuống.



Cảnh Lan thở phào, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.



Trần Quân Đình uống miếng nước mới nói: "Cô ấy không có tinh thần lực, sao lại có phản ứng lớn như vậy?"



Trong rượu của Cảnh Lan, bỏ thêm một loại bột phấn tinh luyện ra từ thân thể của hung thú vũ trụ.



Mức độ lớn nhất là ngăn chặn những hành vi không theo khống chế của hắn.



Nói là tê liệt cũng được.



Nhưng thứ này đối với người có tinh thần lực sẽ có tổn thương rất lớn, đối với người bình thường không có tác dụng gì.



Giáo sư Ngụy cân nhắc lại: "Không phải là dị ứng chứ?"



"..."



"Tôi đi xuống xem cô ấy một chút." Cảnh Lan đứng dậy.



Trần Quân Đình có chút ngạc nhiên, Cảnh Lan vậy mà lại chủ động như thế, ông nhìn giáo sư Ngụy, im ắng hỏi thăm chuyện gì xảy ra.



Giáo sư Ngụy nhún nhún vai, biểu thị không biết.



Lúc Cảnh Lan ôm Sơ Tranh tiến vào, anh ta cũng rất đần độn.



-



Sơ Tranh cảm thấy dạ dày như thiêu như đốt, giống như có người đang thả một mồi lửa trong bụng cô, lặp đi lặp lại đốt.



Ta là ai.



Ta ở đâu?



Ta đang làm gì?



Sơ Tranh giơ tay xoa xoa bụng, cô muốn ngồi dậy, bả vai bị người đè lại: "Đừng lộn xộn."
"..."



Không khí đột nhiên an tĩnh lại.



Là vị giác của cô xảy ra vấn đề à?



Vì cái gì mà Cảnh Lan ăn đến một chút cảm giác cũng không có?



Thứ bọn họ ăn không phải đồ ăn trên cùng một bàn sao?!



Cảnh Lan để đũa xuống, chậm rãi nói: "Tôi... không nếm được hương vị, thật xin lỗi."



"Tôi gọi người đưa đồ ăn mới tới cho em." Cảnh Lan đứng dậy, thu dọn hết đồ ăn vào.



Cảnh Lan đổ hết toàn bộ đồ ăn, chống lên bàn xử lý, đầu hơi rũ xuống.



Bên hông đột nhiên xiết chặt, ánh mắt Cảnh Lan chuyển qua cánh tay đang vòng qua bên hông mình.



"Cũng là bởi vì bị thương?"



"Ừ..."



Sơ Tranh buông hắn ra, Cảnh Lan bị cô kéo xoay người, Cảnh Lan không có phản ứng gì, nhưng một giây sau Sơ Tranh liền hôn qua.



Thân thể Cảnh Lan đột nhiên dựa vào phía sau.



-



Có thể là di chứng, Sơ Tranh cảm giác đầu rất đau, cô buông Cảnh Lan ra.



Cảnh Lan vốn đang ngơ ngác vì Sơ Tranh hôn hắn, thấy sắc mặt cô không tốt, vội vàng đỡ lấy cô: "Sao thế?"



"Không sao." Sơ Tranh lắc đầu, nhưng càng lắc, càng cảm thấy khó chịu.



Cảnh Lan đã nhìn ra: "Đau đầu sao?"



Sơ Tranh không lên tiếng.



"Có thể là di chứng." Cảnh Lan ôm cô, đặt lên ghế sofa, để cô ngồi lên chân mình: "Tôi xoa xoa cho em."



Tay của người đàn ông đặt trên huyệt thái dương, lực đạo không nặng không nhẹ xoa.



Cơn đau giống như kim châm kia, từ từ biến mất.



Ánh mắt Cảnh Lan rơi vào nơi khác, không dám nhìn Sơ Tranh, lúc này an tĩnh lại, trong đầu hắn toàn bộ đều là hình ảnh vừa rồi cô hôn hắn.



Mỗi một giây đều rõ ràng như vậy.



Chờ Cảnh Lan lấy lại tinh thần, phát hiện Sơ Tranh đã ngủ thiếp đi.



Hai tay cô ôm lấy eo hắn, cỗ hơi lạnh trên thân kia dường như cũng lui đi không ít, cả người lộ ra vẻ nhu hòa.



Cảnh Lan có một loại ảo giác như năm tháng yên bình.



Giống như có thể ở bên cô như vậy, mãi mãi... mãi mãi cho đến già.