Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1091 : Tinh tế chỉ nam (41)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh hơi buồn nôn.



"Đi."



Sơ Tranh thừa dịp bên kia còn chưa đứng dậy, cấp tốc lôi Cảnh Lan ẩn đi.



"Cô ta làm sao thế?" Sơ Tranh hỏi Cảnh Lan.



Sắc mặt Cảnh Lan tái xanh: "Em biết chuyện anh bị thương chứ?"



"Ừ."



"Lúc ấy bọn anh đang giao chiến với quân địch, chiến trường chuyển dời đến một tinh vực xa xôi. Ở biên giới tinh vực, có một loại sâu kỳ quái, có người không cẩn thận xuyên qua đám sâu kia, nhưng hắn rất nhanh trở lại, hơn nữa còn mang về một loại vật chất kỳ quái."



Cảnh Lan cực nhanh nói lại chuyện lúc trước cho Sơ Tranh nghe một lần.



Loại vật chất kia rất kỳ quái, khi thì thể lỏng khi thì thể rắn, nhưng cũng không phải vật sống.



Về sau có người phát hiện, loại vật chất này có thể hấp thu tinh thần lực của người khác... Nói đúng ra, là cướp đoạt tinh thần lực của người khác.



Lúc ấy chiến cuộc lâm vào cục diện bế tắc, quân cứu viện không đuổi kịp bọn họ.



Vì đánh vỡ cục diện bế tắc này, có người chưa trải qua sự đồng ý của hắn, tự tiện mang theo chất vật kia đến chiến trường.



Kết quả...



Kết quả chính là mất khống chế.



Thứ đồ chơi kia giống như một cái hang không đáy, không phân địch ta cướp đoạt tinh thần lực.



Cướp đoạt tinh thần lực của một người, thực lực của người mang theo nó sẽ lớn mạnh hơn một chút.



Cảnh Lan chính là vì ngăn cản người kia, cuối cùng mới rơi vào một kết quả như vậy.



Sau khi kết thúc, hắn hôn mê rất lâu, chờ tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đều đã trần ai lạc địa.



Cảnh Lan vốn muốn nói chuyện này ra, nhưng mà... Hắn lúc ấy bởi vì tinh thần lực bị hao tổn, cảm xúc rất không ổn định.



Căn bản chẳng có ai nghe hắn nói, tất cả mọi người cảm thấy mặc kệ hắn nói gì, đều là đang giải vây cho mình.



Lúc ấy Cảnh Lan trừ người của tổ điều tra toà án quân sự, thì không gặp được ai cả.



Chờ hắn có thể gặp người, tội danh đã định ra.




Đúng thế.



Hôn mê.



Làm cho người ta không kịp trở tay chính là Sơ Tranh đột nhiên bạo phát ra tinh thần lực, xém chút hủy hoại một gian phòng điều trị.



Giáo sư Ngụy khẩn cấp liên lạc với Văn gia và Trần Quân Đình, lúc này mới áp được chuyện này xuống.



"Xảy ra chuyện gì?" Giáo sư Ngụy rất đau đầu: "Trước đó tôi đã cảm thấy kỳ quái, rõ ràng cô ấy không có tinh thần lực, sao lại có phản ứng với rượu của Cảnh Lan."



Văn Thanh cau mày: "Chú út có tinh thần lực, theo lý thuyết, người mang huyết mạch của chú ấy, có tinh thần lực là rất bình thường, chỉ là..."



"Có thể là xảy ra nguyên nhân gì đó, nên ức chế tinh thần lực lại." Trần Quân Đình ở bên cạnh trầm giọng nói.



Giáo sư Ngụy kinh ngạc: "Tinh thần lực còn có thể hoàn toàn ức chế?"



Cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng nghe qua tinh thần lực có thể hoàn toàn ức chế đến một chút cũng không lộ ra.



"Có thể, chắc là trải qua lúc còn rất nhỏ." Trần Quân Đình nói: "Tinh thần lực của cô bé này, hẳn là bị ức chế từ khi còn rất nhỏ."



Giáo sư Ngụy không hiểu: "Vì sao? Tinh thần lực chỉ mang đến chỗ tốt cho người ta, ai lại tự nhiên đi ức chế tinh thần lực?"



Ánh mắt Trần Quân Đình tối tăm lấp lóe: "Vừa rồi khi đi vào, tôi suýt chút bị tinh thần lực của con bé làm bị thương, tinh thần lực của con bé... Chỉ sợ có chút đặc biệt."



Đặc biệt chỗ nào thì Trần Quân Đình không biết.



"Đợi con bé tỉnh lại rồi nói, nói chuyện vừa rồi phát sinh một chút đi."



Giáo sư Ngụy lập tức nói lại chuyện vừa rồi một lần, bọn họ cũng không biết cơ giáp của Tạ Uyển Uyển vì sao lại đột nhiên nổi điên.



Nhưng chỗ có cơ giáp, tiếp cận cô ta liền ngã xuống.



Hoàn toàn không có cách nào bắt được cô ta.



Cuối cùng chính là Sơ Tranh ra ngoài...



Sơ Tranh lại không có cơ giáp, dưới tình huống cơ giáp bị phá hư, kỳ thật bọn họ cũng không thấy rõ Sơ Tranh đã làm gì, trước sau không đến hai phút đồng hồ.



"Đã kinh động đến người của cục 13, hiện tại đã phong tỏa toàn bộ."



Cục 13 thuộc về cơ cấu tối cao nhất của đế quốc, nghe lệnh của quốc vương Bệ hạ.



Nếu như không phải là sự kiện đặc biệt trọng đại nghi nan, thì cục 13 cũng sẽ không ra mặt.



Trần Quân Đình trầm ngâm một lát: "Chờ đi."