Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1108 : Trường kiếm thiên nhai (12)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tiểu cô nương nằm ở trên giường, hai tay hợp quy tắc giao nhau đặt trước người, tư thế ngủ mười phần tiêu chuẩn, tiêu chuẩn đến có chút... Quỷ dị.



Minh Tiện đi đến bên giường, muốn gọi cô, chữ lăn đến bên miệng lại nuốt về.



Hắn cúi đầu nhìn người trên giường.



Minh Tiện chưa từng nhìn kỹ cô, lúc này nhìn kỹ, Minh Tiện mới phát hiện kỳ thật dáng dấp cô rất đẹp, trong thanh tú lộ ra mấy phần đáng yêu...



Ừm, giới hạn ở dung mạo.



Khi cô tỉnh dậy, không còn nửa điểm đáng yêu.



Minh Tiện nhấp môi dưới, cẩn thận ngồi ở mép giường, Minh Tiện cũng không biết mình ngồi ở đây làm gì, dứt khoát ôm kiếm, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.



Khi Minh Tiện tiến vào Sơ Tranh đã tỉnh, nhưng cô hơi mệt, lười mở mắt ra.



Cảm giác được dường như Minh Tiện không có ý định làm gì, cô liền ngủ tiếp.



Nhưng mà...



Ngủ không được.



Minh Tiện nhìn cô như vậy làm gì?



Nghĩ xem nên cắt như thế nào mới tốt sao?



Sơ Tranh hít sâu một hơi, mở mắt ra, ánh mắt Minh Tiện có chút tan rã, khi cô mở mắt ra, cũng không có tiêu cự.



Sơ Tranh giơ tay kéo hắn qua, Minh Tiện mới hoàn hồn, nhưng cả hắn và kiếm đã nhào vào trên người Sơ Tranh.



Một tay Sơ Tranh ấn lấy eo hắn, một tay vòng qua lưng.



"Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"



Có phải muốn hại ta không!



"Buông ra!"



Minh Tiện tức giận.



"Trả lời vấn đề của ta." Sơ Tranh chẳng những không buông ra, ngược lại ôm càng chặt hơn.



Thân thể hai người kề sát, Minh Tiện có thể cảm giác được rõ ràng thân thể của cô, mềm mại không hề giống như thân thể nam tử.



Còn mang theo một hương thơm u lãnh.




Giáo chúng dùng một gáo nước, trực tiếp tạt lên trên đầu bóng trắng, có người lấy vải trong miệng gã ra.



Miệng chua xót đến chết lặng, trong lúc nhất thời không ngậm lại được.



Bóng trắng yếu ớt tỉnh lại, toàn thân đều đau, không có khí lực gì, chỉ cảm thấy có người tiến vào, tưởng rằng đó là những người đến thẩm vấn mình, dứt khoát tiếp tục giả chết.



"Ngươi nói, ngươi bây giờ về, chủ nhân của ngươi sẽ đối xử với ngươi thế nào?"



Giọng nói này...



Bóng trắng bỗng nhiên ngẩng đầu.



Chỉ thấy tiểu cô nương ném gã đến nơi này rồi không thấy lộ mặt lần nào nữa, lúc này dù bận vẫn ung dung đứng trước mặt gã.



Tầng hầm dơ dáy bẩn thỉu, cùng thân trang phục sạch sẽ màu nguyệt bạch kia của cô, hình thành đối lập rõ ràng.



Bóng trắng thở phì phò hai cái.



"Cho dù bây giờ ngươi trở về, chủ nhân của ngươi cũng sẽ không tin ngươi nữa, ngươi nói mình không nói gì, ai có thể làm chứng cho ngươi."



Thanh âm của tiểu cô nương không có chút chập trùng nào, ở trong địa lao nhỏ hẹp u ám này, lộ ra âm trầm, đâm thẳng vào đáy lòng.



Bóng trắng hô hấp dồn dập, nhưng vẫn cắn răng nói: "Ta không biết gì cả, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!"



Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc chính danh cho mình: "Tại sao lại giết ngươi, ta không hung tàn như vậy."



Bóng trắng: "..."



Ai dùng một mồi lửa đốt Dương phủ?



Là gã sao?



Là gã sao?!



Bóng trắng cũng không biết chuyện phát sinh bên ngoài, cho nên còn chưa biết thi thể trong Dương phủ cũng biến mất.



Bóng trắng vô cùng quật cường: "Ngươi đừng mơ tưởng lấy được bất cứ tin tức gì từ ta."



"Ồ."



Sơ Tranh đáp vô cùng bình thản, bóng trắng không khỏi cổ quái nhìn cô.



Nàng sẽ buông tha cho mình dễ dàng như vậy sao?



Sơ Tranh đứng ở bên đó, liếc thấy y phục trên người bóng trắng quả thực rất chướng mắt, chỉ huy giáo chúng, lấy tư thế nữ ma đầu nói: "Trước tiên lột y phục hắn ra."



Bóng trắng: "!!!"