Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1109 : Trường kiếm thiên nhai (13)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Minh Tiện bỗng nhiên ngồi từ trên giường dậy.



Vừa rồi hình như hắn nghe thấy một tiếng hét thảm.



Hắn nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài rất yên tĩnh, có người đi tới đi lui, hẳn là giáo chúng, nhưng cũng không tiếp tục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kỳ quái nào nữa.



Ảo giác sao?



Minh Tiện giơ tay chống lên trán, đột nhiên giật mình phát hiện không đúng.



Chuyện lúc trước, như thủy triều vọt tới.



Nữ hài tử nhẹ nhàng hôn, ôm ấp mềm mại...



Minh Tiện lập tức ngừng những suy nghĩ kia lại, tìm được mặt nạ ở phía sau, một lần nữa đeo lên mặt, ngăn trở vết thương dữ tợn kia.



Minh Tiện kén chọn ăn cơm xong, liền thấy Sơ Tranh chậm rãi tiến vào.



Minh Tiện trông thấy Sơ Tranh, xấu hổ và tức giận trước đó lại quấn về đáy lòng, trong lúc nhất thời hắn không lên tiếng, ôm lấy kiếm của mình xuất thần.



Dù sao hắn thường xuyên làm như thế, sẽ không có vấn đề gì.



Khi Minh Tiện ở Phạm Tiên giáo, sát khí trên thân nhìn rất dọa người, nhưng đại đa số thời điểm hắn đều yên tĩnh.



Một mình ngồi trong tiểu viện ở Phạm Tiên giáo, giống như không biết nóng lạnh, nhìn mây bay, nhìn hoa nở, nhìn mưa rơi...



Sơ Tranh từ trong trí nhớ của nguyên chủ lật ra những chuyện này, giống như có thể trông thấy người kia, khi một mình cô tịch.



"Ngươi muốn tìm người nói về chuyện của ngươi, ta tùy thời đều ở đây."



Sơ Tranh buông một ly trà xuống.



Minh Tiện ngước mắt lên trong sương khói vấn vít, đối đầu với đôi mắt thanh tịch của Sơ Tranh, đáy lòng của hắn không khỏi khẽ nhảy lên, giống như xuyên qua đôi mắt kia, nhìn thấy một vài thứ...



Con ngươi Sơ Tranh cụp xuống, nhàn nhạt nói nói: "Ta sẽ nói cho ngươi biết một số việc khác."



Bóng trắng kia đã khai ra một số chuyện.



Nếu như hắn không nói, vậy chuyện này cô sẽ thay hắn làm.



Nếu như hắn nói, cô sẽ nói chân tướng cho hắn biết, rồi thay hắn đi làm chuyện này.



Thẻ người tốt của ta nha.



Luôn luôn đáng thương như thế.



Quá thảm rồi.



Minh Tiện sững sờ một lúc, lấy lại tinh thần, chần chờ hỏi: "Chuyện... gì?"



Bàn tay Sơ Tranh rơi vào đỉnh đầu hắn, nhè nhẹ xoa nhẹ hai lần, hơi cúi người, nhìn thẳng vào hắn: "Bảo bối, một chuyện đổi một chuyện, phải công bằng."



-
【... Tiểu tỷ tỷ, đừng giày vò. 】 Vương Giả cảm thấy tiểu tỷ tỷ có đôi khi rất ngây thơ.



Sơ Tranh từ bỏ giết chết Lương Huyên lần thứ ba.



Nhưng không trở ngại cô đánh bay Lương Huyên.



"Minh Tiện..."



Minh Tiện lui về phía sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt kia một mảnh đen kịt, che phủ bằng một tầng sương mù, không thấy rõ cảm xúc chân thật bên trong.



"Ta..."



Việc này giải thích thật phiền phức!!



Hơn nữa cho dù cô nói thật, hắn cũng không nhất định sẽ tin mà!



Đổi lại là cô cô cũng không tin.



Sơ Tranh tỉnh táo lại, ta có thể làm hắn mất trí nhớ không?



Vương Giả có chút sụp đổ, đây chính là kết quả của việc tỉnh táo lại?



【 Tiểu tỷ tỷ xin cô nghiêm túc làm người. 】 Đừng cầm thú như thế, nghiêm túc làm người đi.



Sơ Tranh cảm thấy bây giờ không phải là lúc nói chuyện, đi mấy bước qua, trực tiếp làm cho Minh Tiện hôn mê.



Sơ Tranh tiếp được Minh Tiện ngã xuống, ánh mắt âm trầm nhìn Lương Huyên.



Lương Huyên đổ vào góc tường, đang phun máu, bị cái nhìn kia của Sơ Tranh làm toàn thân phát lạnh.



Sơ Tranh mang Minh Tiện ra ngoài, sai người cẩn thận trông coi, cô tiện tay cầm thanh kiếm, lần lượt giải quyết hết những người xông vào.



Có người đánh đánh rồi đột nhiên không thấy tăm hơi, người càng ngày càng ít, đám người này tự làm rối loạn trận thế trước.



Bất kể là tiền bối hay là hậu bội, dần dần bắt đầu bỏ cuộc nửa đường.



Đáng tiếc lúc này đã muộn.



Âm thanh trong Túy Hồng lâu dần dần an tĩnh lại, trên mặt đất nằm không ít người, giáo chúng Phạm Tiên giáo đang đứng bên cạnh xem kịch.



Sơ Tranh xử lý xong người cuối cùng, bước mấy bước lên lầu.



Nhưng nơi cô an trí cho Minh Tiện, lúc này làm gì có người nào nữa.



"Người đâu?"



Giáo chúng đi theo Sơ Tranh vào cũng rất đần độn: "Vừa rồi giáo chủ tỉnh lại, nói khát nước. Ta... Ta mới ra ngoài lấy nước cho giáo chủ..."



Trong tay giáo chúng còn bưng nước, sức thuyết phục rất mạnh.



Giáo chúng cũng không nghĩ tới giáo chủ sẽ chạy mà.



Sơ Tranh đi mấy bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, lúc này trên đường có bách tính, có thể là nghe thấy động tĩnh nên ra xem náo nhiệt.



Nhưng cô không nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.