Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1125 : Trường kiếm thiên nhai (29)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Trông coi gian phòng này cho ta." Sơ Tranh phân phó ác nhân Giáp Ất: "Trừ ta, không cho phép người khác ra vào."



Ác nhân Giáp Ất kinh dị: "Sơ... Sơ Tranh cô nương, ngài... Ngài muốn soán vị sao?"



"Ta soán vị cái gì." Sơ Tranh không hiểu thấu, sao đứa nào cũng muốn cô soán vị hết vậy! Sơ Tranh không thể không cường điệu một câu: "Giáo chủ của Phạm Tiên giáo vĩnh viễn là Minh Tiện."



Ác nhân Giáp Ất: "..."



Vậy ngài nhốt giáo chủ lại làm gì!?



Ác nhân Giáp Ất không biết, cũng không dám hỏi.



Sơ Tranh giam lỏng Minh Tiện.



Tin tức này trong nháy mắt truyền khắp trên dưới Phạm Tiên giáo.



Người cũ của Phạm Tiên giáo trước đó từng bị Sơ Tranh chỉnh qua, người tiến vào phía sau, đều đến vì tiền, mà Sơ Tranh cho tiền là cha của bọn họ, thế là chuyện Minh Tiện bị giam lỏng, mọi người phi thường ăn ý không đề cập tới.



Chỉ có người trong cuộc tức giận đến đập không ít thứ.



Trong tay Minh Tiện có kiếm, loại gian phòng này chắc chắn không quản được hắn, nhưng kết quả chính là hắn làm cách nào cũng không thể ra ngoài được.



"Sơ Tranh cô nương, giáo chủ ở phía trên gọi ngài..."



"Để hắn gọi, gọi mệt thì không gọi nữa." Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì nói.



"..."



Luôn cảm thấy hình ảnh này không đúng lắm.



Ác nhân Giáp Ất suy nghĩ một ngày, cuối cùng suy nghĩ ra được không đúng chỗ nào.



Cử chỉ này của Sơ Tranh cô nương, cùng với tác phong của những tên quần là áo lụa ăn chơi đàng điếm ngoài kia, khác nhau ở chỗ nào?



"Vậy giáo chủ của chúng ta..." Ác nhân Giáp nhịn không được ôm ngực: "Chẳng phải là phụ nam nhà lành sao?"



Dường như ác nhân Ất bị hắn truyền nhiễm, cũng không nhịn được ôm ngực: "Giáo chủ lợi hại như vậy, sao bây giờ ngay cả cửa cũng không bổ ra được?"



Trong đầu ác nhân Giáp "đinh" một tiếng: "Đúng thế, giáo chủ đây có phải là cái gì mà... cái gì mà còn nghênh ấy?"



Ác nhân Ất: "Muốn cự còn nghênh."




Ngày thứ ba...



Ngày thứ tư...



Dọa đến Sơ Tranh bảo ác nhân Giáp Ất khống chế Túy Hồng lâu cực kỳ chặt chẽ, tuyệt đối không cho thẻ người tốt cơ hội chạy trốn.



"Ta hơi đói." Minh Tiện ngồi trên đu dây, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi ăn cơm cùng ta đi."



Đáy lòng Sơ Tranh hơi sợ: "Chàng sẽ không hạ độc ta rồi chạy chứ?"



Minh Tiện ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ hờ hững: "Phải là ta lo lắng vấn đề này mới đúng."



Sơ Tranh không nói, cho người đưa cơm nước tới, bày ra trên bàn đá, Minh Tiện không cần Sơ Tranh gọi, tự đi từ đu dây đến, phất y phục gồi xuống.



Trời cao trên đỉnh đầu xanh như mới được gột rửa, ánh nắng rơi xuống, bị kiến trúc bên cạnh ngăn trở, khó khăn lắm mới từ mái hiên rơi xuống một nửa, vừa vặn vẩy vào bên chân Minh Tiện.



Minh Tiện ăn cơm không phát ra tiếng, bát đũa đều yên lặng, giống như một bức họa yên ắng.



Sơ Tranh cũng không đói lắm, chỉ nhìn hắn ăn.



Trải qua Sơ Tranh quan sát, mặc dù Minh Tiện rất kén ăn, nhưng thỉnh thoảng sẽ thiên về đồ ngọt, tuy nhiên so với các vị diện khác mà nói, thì khắc chế hơn rất nhiều.



Sơ Tranh đẩy một bát canh ngọt lên trước mặt hắn: "Uống thêm một chút."



Minh Tiện cũng không từ chối, cầm thìa lên từ từ uống.



"Sơ Tranh."



"Ừ?"



"Ngươi có gì muốn làm không?" Hắn hỏi: "Có liên quan tới ta."



"Cái gì cũng có thể?"



Ngón tay Minh Tiện buông thìa ra, quay đầu nhìn cô, chậm rãi gật đầu: "Ừ."



Sơ Tranh ngoắc ngoắc tay với hắn.



Minh Tiện hơi chần chờ, nghiêng người qua.



Sơ Tranh ghé vào lỗ tai hắn nói hai câu, biểu cảm của Minh Tiện hơi cứng đờ, một lát sau hắn hít sâu: "Ban đêm ta đến phòng ngươi."



Nói xong, hắn cầm kiếm lên nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, đi theo người trở về gian phòng của mình.