Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1129 : Trường kiếm thiên nhai (33)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tìm được rồi tìm được rồi!!"



Có người bưng một cái hộp lao ra, thứ đặt bên trong, chính là Cửu Long Hí Châu Dạ Quang Bôi Sơ Tranh nói tới.



Con ngươi Khâu Nhạc Hà co rụt lại, ánh mắt rơi vào trên vật nằm trong cái hộp kia, thốt ra: "Không thể nào, nó không thể nào ở đây, ta cũng căn bản không lấy..."



Khâu Nhạc Hà bỗng nhiên im lặng.



Ánh mắt ông ta liếc qua đảo quanh bốn phía, quả nhiên ánh mắt của mọi người đã thay đổi.



"Nó phải ở đâu? Khâu minh chủ lấy cái gì?" Sơ Tranh chậm rãi tiếp lời ông ta: "Vô Ảnh Kiếm pháp sao?"



Cao trào của vụ Dạ Quang Bôi còn chưa hạ xuống, Sơ Tranh lại ném ra một chuyện trí mạng.



"Vô Ảnh Kiếm pháp... hình như ta từng nghe qua, là tổ sư gia của Không Minh cốc sáng lập."



"Lợi hại không?" Có người không biết hỏi.



"Đương nhiên lợi hại, tổ sư gia của Không Minh cốc là ai, đó là kiếm thánh được ghi tên trên sổ sách của giang hồ, ông ta sáng lập ba bộ kiếm pháp, bây giờ có bộ kiếm pháp nào là không nổi danh?"



Mọi người nghĩ đến ba bộ kiếm pháp nổi danh nhất trên giang hồ hiện giờ, đúng là xuất phát từ Không Minh cốc.



Người khác cả đời nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp đã là rất trâu bò.



Vị tổ sư gia này cả đời lại chế ra được ba bộ kiếm pháp, không, hiện tại xem ra là bốn bộ.



Đương nhiên Sơ Tranh càng thấy vị tổ sư gia này có thể là bật hack, hoặc là nhặt được bí tịch võ lâm kỳ quái gì đó.



"Vô Ảnh Kiếm pháp này... Chưa từng nghe qua, các ngươi nghe qua chưa?"



"Bởi vì Vô Ảnh Kiếm pháp là bộ kiếm pháp cuối cùng mà tổ sư gia sáng chế, không lưu truyền ra, ta cũng chỉ từng nghe người ta nói có một bộ kiếm pháp như thế mà thôi, không biết đến."



Mọi người thảo luận đến kịch liệt, cả người Khâu Nhạc Hà lại như rơi xuống hầm băng.



"Khâu minh chủ, ngươi còn lời gì để nói không?"



"A, ngươi làm sao để chứng minh ta lấy Vô Ảnh Kiếm pháp gì đó?" Khâu Nhạc Hà thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vàoSơ Tranh.



"Ta có kiếm phổ."



Tầm mắt mọi người lập tức tập trung đến trên thân nam tử bạch y như tuyết.
Hàn Thê Thê thừa cơ đẩy Khâu Nhạc Hà ra, chạy sang phía bên cạnh.



Khâu Nhạc Hà lại không để ý đến vết thương trên người, nhuyễn kiếm đâm về phía sau lưng Hàn Thê Thê.



"Thê Thê!!"



Hàn Thê Thê bỗng nhiên quay đầu, trông thấy có người xông tới, ánh mắt nàng hơi co rụt lại, thân thể giống như bị đông lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên trở lại, giữ chặt người xông tới kia, đẩy ngã người xuống đất, lăn khỏi chỗ đó.



Hàn Thê Thê nhắm mắt lại, nhưng đau đớn như trong tưởng tượng cũng không truyền đến.



Ầm ——



Tiếng vật nặng đập xuống đất.



Sau đó là tiếng rống và tiếng bước chân loạn thất bát tao.



Khâu Nhạc Hà đột nhiên bị người hất bay, đập xuống đất, hiện tại đang bị người ấn lấy, nhuyễn kiếm rơi ở một bên.



"Thê Thê."



Thanh âm réo rắt của nam tử vang lên.



Hàn Thê Thê trầm mặt đứng dậy: "Huynh có bệnh à!"



"Có."



Hàn Thê Thê: "..."



Biểu lộ của nàng cứng một hồi lâu, không biết nên nói gì.



Nam tử lại như không việc gì, đứng lên theo, lo lắng nói: "Thê Thê, vừa rồi thật nguy hiểm."



"..."



Sơ Tranh một tay nắm chặt Hàn Thê Thê muốn nói gì đó: "Xem cho hắn."



Hàn Thê Thê lập tức vứt bỏ nam tử, đi kiểm tra cho Minh Tiện.



Nam tử kia đột nhiên tiến lên trước, giọng điệu thả rất thấp, mang theo lấy lòng và cẩn thận từng li từng tí: "Thê Thê, để ta tới đi."



Hắn nói liền muốn tiếp nhận Minh Tiện, Sơ Tranh một tay ngăn hắn.



"Sư huynh ta." Hàn Thê Thê nói: "Y thuật của hắn tốt hơn ta nhiều."