Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1130 : Trường kiếm thiên nhai (34)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Không cần."



Sơ Tranh không biết người này, không nguyện ý để hắn tiếp xúc với Minh Tiện.



Nam tử chợt nghiêm chỉnh lại: "Dược hiệu của hắn đã qua, chỉ có ta có thể làm hắn tỉnh lại."



Sơ Tranh: "..."



Hàn Thê Thê: "..."



Hàn Thê Thê cũng không biết Minh Tiện và sư huynh nàng từng tiếp xúc, càng không biết sư huynh nàng còn có thể khiến người đang trong tình trạng trúng Quân Bất Quy, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.



-



Sơ Tranh thừa dịp những người kia bận rộn chuyện Khâu Nhạc Hà, mang theo người của Phạm Tiên giáo, rút khỏi phủ Minh chủ, tìm một chỗ yên tĩnh, để sư huynh Hàn Thê Thê chẩn bệnh cho Minh Tiện.



"Ngươi không thích sư huynh của ngươi?" Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh Hàn Thê Thê.



Hàn Thê Thê vân vê cây cỏ trong tay, như có như không thử xoay một cái.



"Rất thích." Hàn Thê Thê trả lời không giống như Sơ Tranh nghĩ: "Sau khi ta lên núi không bao lâu thì sư phụ ta qua đời, ta và sư huynh cùng nhau lớn lên, sao ta có thể không thích huynh ấy."



Sơ Tranh: "..."



Bên ngoài cũng không nói lão quái Thiên Sơn chết mà!



Hàn Thê Thê bưng mặt: "Chính huynh ấy cũng là gà mờ, cho nên chỉ có thể nghiên cứu y thuật sư phụ lưu lại, sau đó học được rồi dạy cho ta."



Dáng dấp của sư huynh Hàn Thê Thê rất đẹp trai, cười lên càng đẹp hơn, Hàn Thê Thê cả ngày đối mặt với gương mặt này, còn được sư huynh quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, có nữ tử nào có thể không tâm động.



Nàng rất thích...



Nhưng nàng không dám nói, chỉ có thể chôn tình cảm này dưới đáy lòng, lấy thân phận sư muội, quan tâm hắn, làm nũng với hắn, khi sinh bệnh, còn có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ôm hắn.



Cho nên khi nàng nhìn thấy sư huynh cùng với người khác, nàng có thể làm sao, chỉ có thể rời đi, nhắm mắt làm ngơ.



Về phần Lương Huyên...



Nàng chỉ muốn ép buộc mình quên đi sư huynh của nàng, vừa vặn cả ngày Lương Huyên vây quanh nàng.



Chỉ là không nghĩ tới vận khí không tốt, gặp gỡ thứ tra nam.
"Uống thuốc đi." Hàn Thê Thê đưa bát thuốc còn đang bốc hơi cho hắn: "Ngươi nói xem ngươi cần gì chứ, mạng của mình cũng không để ý, sư huynh ta chính là thằng điên, hắn mà ngươi cũng tin..."



"Thê Thê, muội nói về ta như vậy, ta sẽ thương tâm." Sư huynh của Hàn Thê Thê từ bên ngoài thò đầu vào, giống như thú nhỏ rụt rè, yếu ớt phản bác nàng.



"Cút!"



Sư huynh lập tức lùi đầu về.



Minh Tiện nhận lấy chén thuốc, không khỏi nghĩ đến tràng cảnh lần kia Sơ Tranh đút thuốc cho hắn, cuối cùng là mứt hoa quả ngọt đến hơi ngán kia.



Minh Tiện hít thở một hơi, lấy khí thế thấy chết không sờn ngừng thở, một hơi uống hết bát thuốc kia, mặc cho vị đắng lan tràn trong miệng.



"Phụ thân ngươi..."



Hàn Thê Thê cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, thậm chí còn cười: "Bị giam lại, chuyện mười lăm năm trước, bọn họ đã có kết luận, sẽ bắt Khâu Nhạc Hà trả giá đắt. Nhưng những người ngươi giết kia, cũng có người vô tội, cho nên..."



Đằng sau Hàn Thê Thê không nói.



Minh Tiện hiểu được.



Phạm Tiên giáo vẫn không cách nào rửa sạch hiềm nghi tà giáo như cũ, hắn cũng vẫn là ma đầu giết người như ngóe kia.



Nhưng chuyện này Sơ Tranh đang xử lý, nghe nói trải qua vài trận đánh nhau, cũng không đánh thắng Sơ Tranh, đám người kia phải ngừng lại.



Hiện tại có lẽ bọn họ không dám làm gì Phạm Tiên giáo.



Dù sao hiện tại phân giáo của Phạm Tiên giáo đã mở ra ở khắp nơi, đủ loại vung tiền làm việc tốt, bách tính đã sắp tẩy trắng cho bọn họ rồi.



Nếu những người kia thật sự động vào Phạm Tiên giáo, thì có lẽ những bách tính lấy được chỗ tốt là người không đồng ý trước tiên.



Hàn Thê Thê chỉ có thể nói mưu kế của Sơ Tranh rất hay!



Sơ Tranh: "..." Ta chỉ phá sản thôi mà.



-



Minh Tiện bưng cái chén không, rũ mắt nhìn nước thuốc còn lưu lại: "Ta còn bao nhiêu thời gian?"



"Nhiều nhất một năm, ít nhất nửa năm." Người nói chuyện chính là sư huynh, hắn chỉ lộ ra nửa gương mặt: "Nhưng trong lúc đó ngươi không thể sử dụng nội lực lại, bằng không thì lúc nào ngươi cũng có thể chết."



Nói xong sư huynh liền rụt đầu về lại.



"Đây đã là kết quả tốt nhất." Hàn Thê Thê nói tiếp: "Ta còn tưởng rằng ngươi nhiều nhất chỉ có thời gian mấy tháng."