Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1131 : Trường kiếm thiên nhai (35)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một năm.



Minh Tiện thở ra một hơi, rất dài.



Nhưng hắn nên làm gì đây?



Rời đi... hay là ở lại?



Ý niệm đầu tiên của Minh Tiện là rời đi, tình huống của hắn đã như vậy, còn ở lại làm gì?



Nhưng mà ý nghĩ này chuyển vài vòng, cuối cùng lại chuyển tới suy nghĩ ở lại.



Hắn nhớ cô nương kia.



Nhớ đến phát điên.



Hắn không muốn rời khỏi nàng.



Minh Tiện thăm dò hỏi: "Sơ Tranh... Gần đây có phải rất bận không?"



"Không có mà, ta thấy nàng ngày nào cũng ở đây." Hàn Thê Thê không chú ý tới thần sắc của Minh Tiện, tự mình nói.



"Phải... Phải không."



"Không phải ngày nào nàng cũng ở cạnh ngươi sao, ngươi dễ quên à?" Hàn Thê Thê không hiểu thấu, giống như thầy đồ sờ sờ sợi râu vốn không tồn tại: "Quân Bất Quy có tác dụng phụ này à?"



"Không có Thê Thê." Sư huynh ngay cả đầu cũng không ngoi lên, chỉ có âm thanh truyền vào.



Minh Tiện ngẩn người.



Nàng ở cạnh mình lúc nào?



Nàng căn bản không hề xuất hiện trước mặt mình...



Minh Tiện xác định không phải mình dễ quên, dù sao hắn hoàn toàn hiểu rõ chuyện phát sinh ngày hôm qua.



Hàn Thê Thê đi lúc nào, Minh Tiện không chú ý, hắn nhìn chung quanh một chút, vén chăn lên xuống giường.



Minh Tiện khoác y phục lên đi ra ngoài, bên ngoài là đình viện, có một dòng suối chảy qua đình viện, còn có một cây cầu nhỏ.



Hoàn cảnh xa lạ, Minh Tiện không biết đây là nơi nào.



Hắn tùy ý chọn một phương hướng đi, rất nhanh liền trông thấy ác nhân Giáp.



Ác nhân Giáp đứng ở trong hành lang, hơi khom người, Minh Tiện nghe thấy có người đang nói chuyện với hắn.




"Kết quả chính là chàng đưa tới cửa để bị người vây công." Sơ Tranh không chút lưu tình cắm đao.



Minh Tiện nghẹn lại.



"Nếu như ta đi muộn thêm một bước, thì có thể trực tiếp chuẩn bị quan tài cho chàng." Sơ Tranh lại cắm một đao.



"..."



Lúc đó mặc dù hắn hơi chật vật, nhưng còn chưa tới tuyệt lộ.



Cho dù cuối cùng thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng cảm thấy mình có thể kéo Khâu Nhạc Hà chết cùng.



Minh Tiện cảm thấy hắn còn sống sót, chính là vì giải oan cho những oan hồn của Không Minh cốc.



Đây là trách nhiệm của hắn, không trốn tránh được.



Về phần cuối cùng hắn sống hay chết, trước kia hắn thật sự không nghĩ tới.



Minh Tiện lấy từ trên người ra một tờ giấy, đưa cho Sơ Tranh.



"Đây là cái gì?"



Minh Tiện ra hiệu Sơ Tranh mở ra xem.



- - Ta thích nàng.



"Ta lần trước... Viết, vốn định để lại cho nàng, nhưng mà... Cuối cùng ta không dám để lại, viết lại tờ khác lần nữa." Minh Tiện cúi đầu, giọng nói cũng không lưu loát.



Những cảm xúc loạn thất bát tao tán loạn dưới đáy lòng, làm cho Minh Tiện không được an bình.



Cuối cùng hắn dứt khoát không nghĩ gì nữa, nhìn thẳng vào mắt Sơ Tranh: "Lời nàng nói lúc trước, còn giữ lời không?"



Sơ Tranh đường đường chính chính hỏi: "Lời gì?"



Minh Tiện: "..."



Lông mi Minh Tiện rủ xuống, tất cả cảm xúc đều bị chặn lại, hắn lấy tờ giấy kia về, chậm chạp xếp xong: "Không có gì, coi như ta hồ ngôn loạn ngữ..."



Cũng đúng.



Thân thể của hắn bây giờ, chỉ còn lại thời gian một năm, có thể để lại cho nàng cái gì.



Hắn vốn đang suy nghĩ viễn vông xa vời, dựa vào cái gì mà muốn người ta chiều theo ý mình.



Hắn muốn thì muốn, hắn không muốn thì không muốn à.



Hắn tính là thứ gì chứ.