Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1132 : Trường kiếm thiên nhai (36)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Chàng muốn ở bên ta sao?"



Bên tai Minh Tiện đột nhiên vang lên câu nói này, đầu ngón tay run lên, sau đó đáy lòng cũng nổi lên trận trận đau đớn.



Giống như đạp hụt rơi xuống vách núi, cho là phải chết không nghi ngờ, lại đột nhiên rơi vào đám mây.



Toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại, hắn giống như trở lại trên biển, trên bầu trời màu xanh đậm, đầy sao như dệt, sóng biển nâng bọn họ chập trùng lên xuống, bên tai chỉ có tiếng hít thở của đối phương.



Hắn nói: "Muốn."



"Vậy thì hãy ở yên bên cạnh ta." Sơ Tranh rút tờ giấy đi: "Lần trước chàng làm sao hạ dược ta?"



Chủ đề của Sơ Tranh xoay chuyển quá nhanh, Minh Tiện có chút không theo kịp.



"Chính... chính là..." Minh Tiện mập mờ nói một câu, không dám nhìn vào mắt Sơ Tranh: "Ta đã sớm ăn thuốc giải."



Sơ Tranh nhớ tới mấy cái bình kỳ kỳ quái quái trên người Minh Tiện, ngay cả kiếm cô cũng không lấy đi, tất nhiên không thu những thứ kia của hắn.



"Chúng ta hòa nhau." Minh Tiện cướp lời trước khi Sơ Tranh nói, quyết định xong chuyện này: "Nàng không thể tức giận."



Sơ Tranh đang muốn truy cứu, nghe vậy quả nhiên dừng lại.



Sơ Tranh tức giận đè người lên trên giường, để hắn nằm xuống.



Minh Tiện kéo cô: "Có phải ta rất ích kỷ không, biết rõ thời gian còn lại của mình không nhiều, còn muốn kéo nàng vào."



"Chàng đừng tiếp tục lén ta ra ngoài làm loạn, chàng ích kỷ kéo ta thế nào ta cũng đi." Hai tay Sơ Tranh chống ở hai bên người hắn.



Minh Tiện trông thấy rõ ràng đáy mắt Sơ Tranh phản chiếu ra hình bóng của chính mình.



Ánh mắt của cô vẫn lạnh như vậy.



Nhưng Minh Tiện cảm thấy khi cô nhìn mình, sự chuyên chú và nghiêm túc kia thật sự có nhiệt độ.



Sơ Tranh cúi đầu, nhẹ mổ lên môi hắn một cái.



"Chàng nên thấy may mắn vì không lựa chọn rời đi."



"... Vì sao?"



"Chàng chạy ta còn phải đi bắt chàng, rất phiền phức." Sơ Tranh ngừng một chút, nghĩ đến cái gì đó, cô hỏi: "Chàng cảm thấy ta nhốt chàng lại có khó chịu không?"



"Có, có chút." Minh Tiện nghĩ đến chuyện lần trước.



Gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
"Ta không muốn..."



Sơ Tranh tự uống một ngụm, sau đó đè ép hắn, trực tiếp dùng miệng đổ qua.



Minh Tiện: "!!!"



Có lẽ là bởi vì Sơ Tranh dùng loại phương pháp khác đút cho, dẫn đến Minh Tiện cũng không muốn nôn, ngược lại bị Sơ Tranh đút xuống không ít.



Chờ Sơ Tranh thu thập xong, trên mặt Minh Tiện còn mang theo một chút mất tự nhiên, quay mặt đi, để hắn không quẫn bách như vậy nữa.



Minh Tiện không biết nên nói cái gì, dứt khoát hỏi Khâu Nhạc Hà: "Khâu Nhạc Hà... Chết chưa?"



Sơ Tranh ôm hắn, vuốt vuốt ngón tay hắn: "Chàng muốn ông ta chết?"



Minh Tiện không trả lời, mà hỏi Sơ Tranh: "Ông ta đáng chết không?"



Nhiều mạng người của Không Minh cốc như thế, đều là bởi vì ông ta mà chết.



Đáng chết không?



Không thể nghi ngờ, Khâu Nhạc Hà vì thế mà phải trả một cái giá cực đắt.



Minh Tiện siết chặt nắm đấm: "Khâu Nhạc Hà diệt cả nhà ta, cũng bởi vì Vô Ảnh Kiếm pháp..."



"Nhân tính tham lam không có giới hạn cao nhất." Không có được phải nghĩ cách có được, có được thì lại muốn càng nhiều hơn.



Sơ Tranh cảm thấy mình có tham lam.



Đối với chuyện này người hiểu biết cô cũng không nhiều.



Thanh âm Minh Tiện thật thấp: "Nhưng ta cũng giết rất nhiều người, ta và hắn không có gì khác biệt, những người bên ngoài kia gọi ta là ma đầu, cũng không gọi sai."



Sơ Tranh đẩy tay hắn ra, ngón tay xuyên qua khe hở, kề sát vào lòng bàn tay hắn, mười ngón giữ chặt: "Có nguyên nhân có kết quả, chàng là quả thì Khâu Nhạc Hà là nhân, đây không phải lỗi của chàng, đừng nghĩ lung tung."



"Nàng sẽ cảm thấy ta đầy người giết chóc, ghét bỏ ta sao?"



"Chàng cảm thấy ta ghét bỏ chàng, mà chàng còn ngồi trong lòng ta như bây giờ à?"



"..." Mây đen trước mặt Minh Tiện không khỏi tán đi không ít, nhưng ngược lại lại có cảm xúc khác xông tới.



*



Bởi vì một số nguyên nhân không thể miêu tả, phía sau cuốn truyện này có thể sẽ xuất hiện tình huống đóng băng văn.. Ta hiện tại cũng rất sụp đổ, đã không biết nên viết từ nơi nào, rất nhiều thứ đều bị hạn chế.



Nói một chút về biến động đại khái sẽ có sau này...



【 Tranh gia không thể động một chút lại xử lý, cũng không thể có miêu tả nội tâm không quá phù hợp với giá trị quan của xã hội, nên phải tích cực hướng lên! Cho nên thiết lập nhân vật của Tranh gia nhất định sẽ cho các ngươi cảm giác không giống nhau lắm, ta cũng không có cách nào. Hôn môi gì đó cũng không có, nếu như không phải viết nội dung kịch bản, thì đại khái chính là viết thường ngày... Đều tự mình mạnh khỏe đi. 】