Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1134 : Trường kiếm thiên nhai (38)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không nói dẫn Minh Tiện đi tìm thuốc giải, chỉ nói dẫn hắn ra ngoài giải sầu một chút, vì chiếu cố đủ thứ bệnh loạn thất bát tao của Minh Tiện, cả nhánh đội ngũ phá lệ xa hoa.



Minh Tiện vén màn xe nhìn ra bên ngoài một chút, núi xanh nước chảy, nhàn vân dã hạc, làm tâm hồn người ta thanh thản, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn không ít.



Sơ Tranh dựa vào thành xe đọc sách, bên cạnh đốt hương an bình.



Cuộc sống như thế, lúc trước Minh Tiện nghĩ cũng không dám nghĩ.



Minh Tiện hạ màn xe xuống, chuyển đến chỗ Sơ Tranh, Sơ Tranh liếc hắn một cái, người sau trực tiếp đổ vào trên đùi cô: "Chúng ta sẽ đi đâu?"



"Tùy tiện đi dạo." Sơ Tranh dịch chuyển sách khỏi, để hắn gối thoải mái hơn một chút: "Chàng không thích ở bên ngoài?"



"Không có." Minh Tiện câu một chùm tóc của Sơ Tranh lên, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi: "Ở cạnh nàng thì nơi đâu cũng được... Chỉ là có đôi khi cảm thấy giống như đang nằm mơ. Sợ mộng tỉnh lại, nàng sẽ không ở đây nữa."



"A..."



Minh Tiện thở hốc vì kinh ngạc.



"Nàng bóp ta làm gì?"



Sơ Tranh buông cánh tay đang bóp hắn ra, lý lẽ hùng hồn: "Để chàng biết không phải đang nằm mơ."



Minh Tiện: "..."



Sơ Tranh và Minh Tiện giao tiếp ánh mắt, trong không khí không khỏi an tĩnh lại, âm thanh bên ngoài dường như cũng biến mất không thấy gì nữa.



Cô chậm rãi cúi đầu xuống, ngậm lấy môi Minh Tiện, trằn trọc hôn hắn.



Cạch ——



Mặt nạ rơi xuống, chuyển một vòng, ngửa mặt rơi trên mặt đất.



Đầu ngón tay Sơ Tranh xoa lên thái dương Minh Tiện, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua vết thương kia.



"Thương thế kia, làm sao bị?"



Minh Tiện giơ tay che ở tay Sơ Tranh, thần sắc có chút hoảng hốt: "Khi rời khỏi Không Minh cốc, vô ý ngã vào vách núi."



Lúc ấy hắn bị dọa sợ, lảo đảo nghiêng ngã rời khỏi Không Minh cốc.




Minh Tiện hậu tri hậu giác, phát hiện người trong gương đồng, mi tâm cũng có một đóa hoa sen chưa nở.



Minh Tiện quay đầu, ánh mắt chạm đến đóa hoa sen trên mi tâm cô, đáy lòng phun lên từng trận ấm áp.



"Đói bụng không." Sơ Tranh nói: "Ta sai người đưa đồ ăn lên cho chàng... Minh Tiện?"



Gương đồng rơi xuống, ném ra tiếng vang rất lớn, bên ngoài có người hỏi thăm.



"Không có việc gì." Sơ Tranh tranh thủ đáp một tiếng, luống cuống tay chân đẩy Minh Tiện ra, hạ giọng cảnh cáo: "Đừng lộn xộn..."



"Nàng không muốn sao?" Minh Tiện cắn môi cô, thanh âm khàn khàn dụ hoặc, câu đến Sơ Tranh xém chút không giữ vững được.



Sơ Tranh thở một ngụm: "Thân thể chàng không được, đừng quậy."



Minh Tiện: "..."



Dường như Minh Tiện bị kích thích, động tác không dừng lại chút nào.



"Minh Tiện, ta không đùa với chàng!" Sơ Tranh giọng điệu nghiêm túc: "Thân thể chàng không thể hành hạ như thế được."



Có lẽ là phát giác được sự nghiêm khắc trong giọng nói Sơ Tranh, Minh Tiện dừng lại, ghé vào người Sơ Tranh, ôm cô thật chặt, thở ra hơi thở nóng hổi.



Sơ Tranh vỗ phía sau lưng hắn, chờ hắn bình phục lại.



Minh Tiện giống như thú nhỏ ủi lấy cổ cô, vừa hôn vừa cắn, trong hô hấp mang theo tiếng thở khẽ, nghe được làm Sơ Tranh tâm phiền ý loạn.



Rốt cuộc lúc nào mới có thể tìm được thuốc giải!!



Bọn họ đến vực ngoại cũng đã được một thời gian, nhưng một đường nghe ngóng qua, không có ai từng nghe qua Quân Bất Quy.



Quân Bất Quy là tên do người trong võ lâm lấy, Sơ Tranh nói với người ta không cần nghe ngóng cái tên Quân Bất Quy này, mà trực tiếp thuật lại triệu chứng.



Lần này ngược lại rất nhanh nghe được một chút tin tức.



Quân Bất Quy quả thật có thuốc giải...



Mà bây giờ thuốc giải Quân Bất Quy, cũng chỉ có thầy pháp chỗ thủ lĩnh của bọn họ có thể phối ra được.



Thầy pháp chỉ nghe thủ lĩnh, mà thủ lĩnh rất khó chơi.



Không thích chưng diện không yêu tiền tài, sở thích duy nhất chính là đánh nhau.