Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1135 : Trường kiếm thiên nhai (39)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đánh nhau?



Sơ Tranh biểu thị chuyên nghiệp!



Lập tức đuổi tới trụ sở của thủ lĩnh, cho người đưa thiếp mời.



Thủ lĩnh này nghe nói có người muốn tìm hắn luận võ, phi thường vui mừng tiếp kiến, kết quả nhìn thấy, là một tiểu cô nương, lập tức nhiệt tình giảm hơn phân nửa.



Kết quả chính là thủ lĩnh bị đánh thảm.



"Không nên xem thường nữ nhân."



Thủ lĩnh bụm mặt: "Ngươi nhóc con này sao lại đánh vào mặt hả!"



Sơ Tranh ngoái nhìn: "Ngươi biết nói tiếng Trung Nguyên?"



Thủ lĩnh không hiểu thấu: "Vì sao ta lại không biết nói."



Sơ Tranh: "..."



Nếu ngươi biết nói, thì vừa rồi tại sao phải nhờ người phiên dịch?



Đánh một trận ngươi liền biết nói tiếng Trung Nguyên à?!



Thủ lĩnh dùng khẩu âm không quá chính tông: "Có chơi có chịu, ngươi thắng, ngươi muốn gì?"



Sơ Tranh nói ra yêu cầu của mình.



"Quân Bất Quy?" Thủ lĩnh cũng không kỳ quái về Quân Bất Quy là cái gì, ngược lại có chút ngoài ý muốn: "Sao gần đây nhiều người tìm cái này thế."



"Còn có người?"



"Ồ, trước đó không lâu, có người tên Lương... Lương cái gì ấy nhỉ?"



"Thủ lĩnh, Lương Huyên."



"Đúng, chính là Lương Huyên, tìm tới nơi này, nhưng hắn không đánh thắng ta." Thủ lĩnh sờ cằm, có chút đắc ý.



Sơ Tranh: "..."



Lương Huyên thế mà lại còn sống ra được!



Thủ lĩnh nói có lẽ Lương Huyên không sống được bao lâu nữa, độc trên người y khuếch tán rất nhanh, bị giày vò đến sắp không thành hình người.



-



Người ở vực ngoại không gọi Quân Bất Quy, dùng tiếng của bọn họ phiên dịch tới chính là "bọ cạp đỏ", nghe nói nguyên liệu chủ yếu là một loại bọ cạp màu đỏ, người vực ngoại lấy tên đơn giản thô bạo, dứt khoát gọi là bọ cạp đỏ.



Không biết nguyên nhân gì, trước kia bọ cạp đỏ không khó gặp, nhưng giờ nhiều năm rồi bọn họ chưa từng thấy qua.




Nhưng Minh Tiện hiển nhiên không nghe được, hắn ngược lại càng ôm chặt hơn: "Nàng đi đâu vậy?"



Sơ Tranh xém chút một hơi không đi lên được.



"Ta rất đói, ăn cơm trước đã."



Minh Tiện nghe xong, cuống quít buông cô ra, kéo cô ngồi xuống, tự mình hầu hạ cô ăn cơm.



Sơ Tranh trở tay sờ ra phía sau lưng một cái, không có cảm giác ướt át, thở phào, bất động thanh sắc rút tay về.



"Chàng có ăn cơm thật ngon không đấy?" Sơ Tranh sợ Minh Tiện hỏi lại, dứt khoát đánh đòn phủ đầu.



"Có ăn thật ngon." Minh Tiện trừng ác nhân Giáp Ất một cái, cảnh cáo bọn họ không được phép nói lung tung với Sơ Tranh.



Ác nhân Giáp Ất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biến mình đứng thành vật trang trí.



Chờ Sơ Tranh cơm nước xong xuôi, lấy lý do cô hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút, đuổi Minh Tiện ra khỏi phòng, chờ Minh Tiện rời đi, Sơ Tranh mới bảo ác nhân Giáp Ất đi kiếm đại phu về đây.



Ai biết Minh Tiện đột nhiên xuống lầu, ngồi ở phía dưới, ác nhân Giáp Ất chỉ có thể để đại phu leo cửa sổ đi vào.



Đại phu: "..."



Ta mẹ nó là đại phu đấy!!



Chờ đại phu như sống không còn gì lưu luyến leo cửa sổ rời đi, ác nhân Giáp Ất mới xoay người lại: "Sơ Tranh cô nương, vết thương của ngài nghiêm trọng như vậy, thật sự không nói cho giáo chủ biết sao?"



"Nói cho hắn biết thì làm được gì? Có thể giúp ta trị, hay là giúp ta đau?" Nói cho hắn biết trừ làm hắn hỏi loạn và lo lắng vớ vẩn, thì còn có tác dụng gì?



Hơn nữa chỉ là một chút vết thương ngoài da, rất nhanh sẽ khỏi.



Hoàn toàn không cần phải nói.



"Nhưng mà..."



"Xử lý sạch sẽ những thứ này, nếu như hắn phát hiện..." Sơ Tranh bóp bóp nắm đấm, ý uy hiếp rõ ràng.



Ác nhân Giáp Ất: "..."



-



Minh Tiện cảm thấy sau khi Sơ Tranh trở về có chút kỳ quái, ban đêm đều không đến phòng hắn.



Đại khái là ngủ cùng Sơ Tranh nhiều lần như thế rồi, Minh Tiện cũng cảm thấy không có gì, hắn tự ôm gối đầu đi tìm Sơ Tranh.



"Sơ..."



Minh Tiện đẩy cửa ra, người ở bên trong rõ ràng kinh ngạc, sau đó chính là một trận luống cuống tay chân, ác nhân Giáp Ất cấp tốc đứng thẳng, ngăn trở cái bàn.



"Các ngươi đang làm gì thế?"



"Giáo, giáo chủ ngài còn chưa ngủ à?" Đáy lòng ác nhân Giáp hoảng đến một nhóm: "Chúng ta tới nói với Sơ Tranh cô nương chút chuyện trong giáo."