Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1155 : Y kiến khuynh tâm (12)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh vừa vặn nghe thấy câu nói kia của y tá.



Có người tặng hoa cho thẻ người tốt?



Ai muốn cướp thẻ người tốt với ta?



Tặng hoa cái gì?



Ta có cần tặng cho hắn một xe không?



"Cô đến quyên tặng thiết bị chữa bệnh à?"



Đầy trong đầu Sơ Tranh là tàu hoả chạy, đột nhiên nghe thấy Úc Giản hỏi một câu như vậy.



Cô lập tức đánh bay suy nghĩ loạn thất bát tao: "Ừ."



"Vì sao?"



"Cái gì vì sao?"



"Vì sao lại muốn tới quyên tặng thiết bị chữa bệnh?"



"..." Trời mới biết tại sao Vương bát đản lại muốn ta đến quyên tặng thiết bị chữa bệnh! "Nhiều tiền."



Úc Giản từng nghiên cứu qua bệnh án của Sơ Tranh, đối với gia cảnh của cô cũng không phải đặc biệt hiểu rõ.



Nhưng chắc không thiếu tiền...



Chỉ là có thể không thiếu tiền đến mức quyên tặng thiết bị chữa bệnh cho bệnh viện sao?



Có thể kinh động đến viện trưởng, thì chỉ sợ số lượng tặng cũng không phải là nhỏ.



Úc Giản lại hỏi: "Tại sao lại nói với viện trưởng, tôi đến mới tặng?"



"Bởi vì tôi muốn gặp anh." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Không được sao?"



Thẻ người tốt chính là một tên cuồng công việc, trừ tăng ca vẫn là tăng ca, sớm muộn gì cũng đột tử.



Lần nào cô tới cơ hồ cũng sẽ vồ hụt, căn bản không gặp được người



"Cô muốn gặp tôi, không cần phải như thế." Úc Giản vốn không nghĩ nhiều, nói xong hắn liền sửng sốt, nhưng lời nói cũng đã nói ra không thể thu về, hắn đành phải giả vờ như không có chuyện gì phát sinh.



"... Anh muốn tôi nằm viện?" Sơ Tranh tự suy nghĩ một lát, đạt được một kết luận như thế: "Anh không thể nhìn thấy tôi tốt!"



Úc Giản: "..."



Úc Giản rất thích hợp nói sang chuyện khác: "Tôi dẫn cô đến phòng họp trước."
【 Cô là đến tra tấn thẻ người tốt đúng không! 】



【 Thẻ người tốt đen đủi cả mấy đời, mới gặp được một tên xui xẻo như cô! 】



Sơ Tranh lưu loát nhốt Vương Giả vào phòng tối, bên tai lập tức thanh tĩnh lại.



Sơ Tranh chọn chủ đề khác nói: "Anh cũng tự mình làm cơm?"



"Ừ."



"Anh bận rộn như vậy, còn có thời gian nấu cơm?"



"Bận bịu thì không nấu." Úc Giản nhìn Sơ Tranh một chút: "Tôi thấy cha mẹ cô đều không ở bên cạnh, bình thường cô sống một mình à?"



Trong lúc nằm viện, hắn đã gặp qua người được gọi là bạn trai cô, còn có một cô gái.



Nhưng về sau nghe nói chia tay, hắn không nhìn thấy người bạn trai kia nữa, bao gồm cả cô gái kia cũng không tới...



"Có người chăm sóc tôi."



Úc Giản cảm thấy mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, cô có thể không chớp mắt lấy một cái quyên tặng nhiều thiết bị chữa bệnh như vậy, còn có thể không thuê nổi người chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của cô sao.



"Tốt nhất cô vẫn đừng nên chạy loạn bên ngoài một mình." Úc Giản vẫn dùng chức trách của bác sĩ, nhắc nhở một câu: "Thân thể của cô bây giờ mặc dù không có vấn đề gì lớn, nhưng không chịu được bất cứ kinh hãi nào đâu."



Sơ Tranh đại lão biểu thị: "Tôi rất khỏe."



Úc Giản: "..."



Có một bộ phận bệnh nhân sẽ cảm thấy mình rất khỏe, đây là bình thường, không thể chấp nhặt với bệnh nhân.



"Cô phải chú ý, hoàn cảnh bên ngoài phức tạp, nguyên nhân dẫn đến rất nhiều."



"Biết rồi, anh nhiều lời như vậy làm gì, mua xong chưa?"



"..."



Úc Giản cũng cảm thấy mình nói nhiều.



Nhưng hắn là bác sĩ, phải suy nghĩ vì bệnh nhân, nghĩ như vậy, Úc Giản lại cảm thấy bình thường.



Khi xếp hàng tính tiền, Sơ Tranh dựa vào xe đẩy, quay đầu nhìn hắn.



Úc Giản không tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, đành phải trấn định nhìn lại.



Hai người im ắng đối mặt một phút đồng hồ, người phía trước động, Sơ Tranh đẩy xe về phía trước: "Hôm nay có người tặng hoa cho anh?"



"Ừ."



"Anh nhận?"