Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1156 : Y kiến khuynh tâm (13)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lông mày Úc Giản cau lại: "Mật tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi."



"Anh nhận không?"



Úc Giản trầm mặc vài giây, giống như tò mò, lại giống như chất vấn: "Mật tiểu thư, tôi có nhận hay không liên quan gì đến cô?"



"Hỏi một chút." Sơ Tranh giọng điệu tùy ý, không phân biệt ra được bất kỳ cảm xúc gì: "Anh nhận không?"



"... Không."



Không là tốt rồi.



Sơ Tranh cúi đầu lấy đồ vật trong xe đặt lên quầy thu ngân, ánh đèn rơi vào trên mặt cô, giống như trải lên một tầng vầng sáng nhạt nhẽo, cảm giác tinh tế như ngọc châu.



Úc Giản không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt này thật sự rất đẹp.



Sơ Tranh lấy thứ cuối cùng để lên, Úc Giản lập tức dời ánh mắt, giả bộ như mình không nhìn gì cả.



Sơ Tranh thừa dịp nhân viên thu ngân còn chưa làm xong quay người, trực tiếp đứng ở bên cạnh Úc Giản, dùng thanh âm mà chỉ có hai người nghe thấy được, nói: "Cô ta tặng hoa gì?"



"Mật tiểu thư, cô hỏi rõ ràng như thế để làm gì?"



"Không thể nói?"



"... Không nhớ rõ." Úc Giản đưa điện thoại di động về phía nhân viên thu ngân.



"Chắc chắn anh nhớ kỹ, anh không muốn nói cho tôi biết, anh nhận hoa của cô ta." Sơ Tranh bình tĩnh rút ra kết luận: "Anh gạt tôi."



Ngón tay Úc Giản khẽ run lên, màn hình trực tiếp tối xuống, nhân viên thu ngân còn chưa quét, Úc Giản vội vàng mở điện thoại ra lần nữa.



Tích ——



Nhân viên thu ngân quét chính là điện thoại đột nhiên đưa qua —— điện thoại của Sơ Tranh.



-



Sơ Tranh xách đồ rời khỏi siêu thị, Úc Giản đi theo phía sau, hắn cũng ôm đồ vật, lúc đầu không muốn để cho Sơ Tranh cầm, nhưng cô trực tiếp cướp mất, không để ý chút nào đến thiết lập nhân vật là bệnh nhân của mình.



Úc Giản đi nhanh hơn hai bước, đi song song với cô: "Hoa hồng."



"Hả?" Úc Giản đột nhiên tung ra một câu như vậy, Sơ Tranh không kịp phản ứng.



Úc Giản giải thích: "Cô ta tặng hoa hồng."




Úc Giản không biết là, đại lão Sơ Tranh chẳng những có ý nghĩ, mà ý nghĩ còn rất nhiều.



Cơm nước xong xuôi, Úc Giản muốn đưa Sơ Tranh về, Sơ Tranh vung tay lên, trực tiếp cự tuyệt, tự về một mình.



Úc Giản trở lại chung cư, nhìn đồ ăn còn lại trên bàn, gửi tin nhắn hoàn thành nhiệm vụ cho viện trưởng.



[ Viện trưởng: cô gái này không tệ, bác sĩ Úc tôi thấy mục đích của cô ấy là cậu, hai người quen nhau à? ]



[ Úc Giản:... ]



Viện trưởng bận rộn cả ngày như thế, chắc chắn không biết chuyện Sơ Tranh nằm viện ở đây



Úc Giản giải thích đơn giản hai câu, viện trưởng bừng tỉnh đại ngộ.



[ Viện trưởng: Đây không phải là hướng đến cậu sao. ]



[ Úc Giản:... ]



[ Úc Giản: Viện trưởng, ảnh chụp hôm nay chụp, có thể cho tôi một tấm được không? ]



Tấm ảnh hôm nay bọn họ chụp chung kia.



[ Viện trưởng: Được chứ. ]



Viện trưởng rất nhanh gửi ảnh qua.



Úc Giản nhìn người ở giữa, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu sau mới trả lời viện trưởng một câu cảm ơn.



Úc Giản kết thúc cuộc nói chuyện phiếm với viện trưởng, đặt di động lên bàn, hắn chống đỡ bên cạnh bàn, nhìn qua đồ ăn thừa đã nguội, trong lúc nhất thời không biết nên dọn dẹp từ chỗ nào.



Leng keng ——



Úc Giản còn chưa nghĩ ra nên dọn dẹp thế nào, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.



Úc Giản mở cửa, ánh mắt trong nháy mắt bị một bó hoa hồng to lớn xâm chiếm.



Có cái đầu gian nan nhô ra từ phía sau: "Xin chào, xin hỏi là Úc tiên sinh sao?"



"Phải..."



"Hoa của ngài, mời ký nhận một chút."



Cánh tay buông xuống của Úc Giản chậm chạp nắm chặt, đáy lòng giống như bị ai cào một cái, ẩn ẩn có đáp án, nhưng lại không dám xác định.



Hắn hỏi: "Ai tặng?"