Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1157 : Y kiến khuynh tâm (14)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đối phương đáp: "Chủ đơn là một vị tiểu thư họ Mật."



Đáp án trong đáy lòng được xác minh.



Không nói rõ được cũng không tả rõ được cảm xúc xông tới, làm hắn có ngàn vạn suy nghĩ, nhưng khi muốn bắt được một ý niệm thì trong đầu lại là trống rỗng, chỉ còn lại mờ mịt luống cuống.



Úc Giản ôm hoa đóng cửa lại, bó hoa này đặc biệt lớn, cho dù là hắn ôm, cũng sắp không thấy rõ đường.



Úc Giản đặt hoa lên bàn trà phòng khách, đi đến phòng ăn ngồi xuống, lật tìm trong điện thoại một dãy số.



Hắn không lưu số này, cũng chỉ gọi có một lần, chính là lần trước khi đi tìm cô.



[ Úc Giản: Vì sao lại tặng hoa cho tôi? ]



[ Sơ Tranh: Có tiền. ]



[ Úc Giản:... ]



-



"Mọi người biết chưa, cô gái mà trước đó bác sĩ Úc đi cùng ấy, quyên tặng một nhóm thiết bị chữa bệnh cho bệnh viện đấy."



"A? Cô nghe từ đâu vậy?"



"Tôi đưa đồ đến cho viện trưởng, trong lúc vô tình nghe thấy. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô ấy là bởi vì bác sĩ Úc nên mới tặng!"



"A?"



Thiết bị chữa bệnh động một tí là mấy chục vạn, thậm chí hơn trăm vạn, người ta tặng không phải là một cái, mà là một nhóm.



"Gần đây có phải bác sĩ Úc có số đào hoa không?"



"Bác sĩ Úc của chúng ta là chiêu bài đấy, mỗi ngày đều đang có số nào hoa mà."



"Cũng đúng..."



Những lời đồn đại như thế này ở bệnh viện lúc đầu chỉ có số ít người nói, về sau càng nói càng nhiều, cuối cùng Úc Giản nghe được từ miệng của "vua bát quái" - bác sĩ Hầu.



Những bát quái này qua một đoạn thời gian sẽ tiêu thanh không để lại dấu vết, bị bát quái khác thay thế, trước kia Úc Giản không hề để trong lòng.



Nhưng lần này không biết bị làm sao, vậy mà lại chú ý xem những người này nói gì.



Chờ Úc Giản kịp phản ứng, lập tức ép chút tâm tư kỳ quái này của mình về.
"Khả Khả sao thế? Em khóc cái gì? Em ở đâu?"



Giọng điệu khẩn trương của Hàn Tĩnh không giống làm bộ, giống như thật sự rất lo lắng cho Mục Khả Khả.



"Được, em đợi anh, anh lập tức tới ngay."



Hàn Tĩnh cúp điện thoại, lập tức chạy tới nơi Mục Khả Khả nói. Mục Khả Khả ngồi xổm một mình trong góc của ngõ hẻm vắng vẻ, nhìn qua vô cùng đáng thương.



"Khả Khả."



"Hàn Tĩnh." Mục Khả Khả lập tức nhào vào lòng Hàn Tĩnh.



"Em làm sao vậy? Vết thương trên người là thế nào?" Hàn Tĩnh nhìn thấy vết thương trên người Mục Khả Khả, liên tiếp đặt câu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"



Mục Khả Khả bị tiểu lưu manh cướp, vết thương trên người không tính là nghiêm trọng, đều là bị thương ngoài da, chỉ là bị hù dọa.



Hàn Tĩnh lập tức mang cô ta đi báo án, nhưng đó là khu vực phức tạp, nơi vụ án phát sinh vừa vặn không có camera, số tiền Mục Khả Khả bị mất cũng không nhiều, chỉ có mấy trăm tệ.



Loại chuyện này nhiều khi cuối cùng cũng chỉ có thể không giải quyết được gì.



Chờ hai người trở lại phòng cho thuê thì đã hơn chín giờ đêm. Mục Khả Khả trở lại bình thường, ngồi ở trên ghế sofa nhìn Hàn Tĩnh.



"Hàn Tĩnh."



"Sao thế Khả Khả?"



Mục Khả Khả xiết chặt vạt áo, cuối cùng vẫn hỏi lên: "Anh đi tìm Tiểu Sơ thật sao?"



Hàn Tĩnh sững sờ, đáy mắt chợt lóe lên phức tạp: "Khả Khả, em nói cái gì đó, anh đi tìm cô ta làm gì, anh đã không có quan hệ gì với cô ta nữa."



Hàn Tĩnh đi đến bên ghế sofa, giơ tay muốn sờ đầu Mục Khả Khả, đầu Mục Khả Khả hơi nghiêng ra, trực tiếp tránh khỏi tay hắn ta: "Ngày ấy... Ngày ấy trên quảng trường em nhìn thấy anh và cô ta."



Đáy lòng Hàn Tĩnh hơi lộp bộp một chút, ra vẻ trấn định hỏi: "Ngày nào?"



*



Hàn Tĩnh: Tra nam không phải ta muốn.



Tiểu tiên nữ: Tra nam được an bài đến rõ ràng.



Hàn Tĩnh: Ngươi trả lại trong sạch cho ta!



Tiểu tiên nữ: Được, mời ném vé tháng.



Hàn Tĩnh:...