Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1182 : Hắc ám giáng lâm (2)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh chỉnh lý xong ký ức, chống đỡ bên cạnh đứng lên, thử hoạt động tay chân.



Giang Như Sương rất nhanh liền bừng tỉnh.



"Tiểu Sơ cậu tỉnh rồi!" Giang Như Sương đứng lên, giơ tay liền sờ trán Sơ Tranh: "Cậu còn phát sốt không?"



Sơ Tranh đã bớt nóng, Giang Như Sương thở phào: "Không phát sốt nữa, quá tốt rồi."



"Ừ." Sơ Tranh đáp một tiếng: "Có đồ ăn không?"



Giang Như Sương lật tìm trong người một vòng, cô ấy vốn có một cái túi, nhưng hôm qua cô ấy cho là có thể cùng lên xe, nên đã đặt túi lên xe trước, ai biết bọn họ không cho Tiểu Sơ lên, cuối cùng túi kia cũng bị bọn họ mang đi.



Cuối cùng Giang Như Sương chỉ mò ra một thanh chocolate: "Cậu ăn đi."



Sơ Tranh xác thực cảm thấy rất đói, cô hôn mê đã mấy ngày, giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người đút cho cô thứ gì đó, nhưng chút đồ ăn kia căn bản không đủ.



Chớ nói chi bây giờ cô còn đang thức tỉnh dị năng, càng cần bổ sung năng lượng hơn.



Sơ Tranh mở chocolate ra, bởi vì tiết trời nóng nực, chocolate hơi mềm.



Sơ Tranh tách ra một nửa, nhét một nửa kia cho Giang Như Sương.



"Tiểu Sơ, tớ không đói bụng." Giang Như Sương nuốt một ngụm nước bọt, đưa chocolate cho cô: "Cậu ăn đi, đã vài ngày rồi cậu không ăn, chắc chắn rất đói."



"Ăn."



Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều, trực tiếp vượt qua Giang Như Sương, đi tới cửa.



Giang Như Sương sửng sốt một chút.



Tiểu Sơ... sao thế?



Cổng chất đống rất nhiều thứ, có thể thấy được trước đó Giang Như Sương tốn bao nhiêu sức lực mới chặn được nơi này.



Sơ Tranh nhìn từ trong khe hở quan sát một lát, không phát hiện Zombie ở bên ngoài.



Sơ Tranh quay lại, đi tìm trong siêu thị một vòng.



"Tiểu Sơ đừng tìm, hôm qua bọn họ đã dọn hết rồi." Giang Như Sương nắm lấy nửa thanh chocolate kia, đứng ở bên cạnh, yếu ớt lên tiếng.



Sơ Tranh lật tìm trong siêu thị, xác thực không có đồ ăn.



Nhưng tìm được hai con dao.



Loại dao phay để bổ dưa hấu ấy.



Sơ Tranh đưa một con dao cho Giang Như Sương: "Phòng thân."



Giang Như Sương vội vàng nhận lấy: "Tiểu Sơ, cậu không sao chứ?"
Sơ Tranh ấn lấy bả vai cô ấy, xoay qua chỗ khác, đẩy về phía trước: "Còn không chạy chờ Zombie đến cắn cậu à."



Thế giới yên tĩnh của Giang Như Sương bỗng nhiên có âm thanh.



"Grào grào!!"



"Grừ grừ grừ!"



Zombie xuất hiện từ các nơi khác nhau.



Giang Như Sương bị dọa đến giật mình một cái, co cẳng chạy về phía trước.



Bây giờ tốc độ của Zombie không tính là nhanh, muốn vứt bỏ đám Zombie này rất dễ dàng, chỉ sợ Zombie núp trong bóng tối, nghe thấy động tĩnh, vây kín bốn phương tám hướng.



Sơ Tranh và Giang Như Sương vận khí tương đối tốt, phía trước đều không có Zombie.



"Phù phù phù... Tiểu Sơ... Tớ... Tớ chạy không nổi rồi." Giang Như Sương chống lên đầu gối thở.



Sơ Tranh dừng lại, nhìn ra phía sau.



Không nhìn thấy đám Zombie kia, cô đi đến biên giới đứng: "Về sau loại chạy trốn này sẽ không thiếu, tố chất thân thể của cậu quá kém."



Thân thể nguyên chủ kỳ thật cũng không được tốt lắm, nhưng có thể là nguyên nhân dị năng, Sơ Tranh ngược lại không cảm thấy mệt mỏi lắm.



Giang Như Sương nhìn Sơ Tranh mặt không đỏ, hơi thở không gấp một chút, sắc mặt đỏ lên: "Tiểu Sơ, tớ sẽ rèn luyện, sẽ không cản trở cậu đâu."



Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh một vòng, xe cũng không phải ít, nhưng trên đường này cũng không dễ chạy, trên đường cái có một đống xe loạn thất bát tao ngừng lại, còn không bằng tự đi bộ qua.



Sơ Tranh yên lặng sờ bụng.



Chạy một vòng như thế, càng đói hơn.



Nhưng mà... sao Vương bát đản không phát nhiệm vụ nhỉ?



Được rồi, nó không phát mới tốt.



Đại lão là phải tự lực cánh sinh!



Sơ Tranh âm thầm nắm tay.



"Tiểu Sơ." Giang Như Sương gọi Sơ Tranh.



Sơ Tranh nhìn sang, không biết cô ấy đẩy từ đâu ra một chiếc xe máy điện, đã ngồi lên, còn vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: "Tiểu Sơ, chúng ta có thể cưỡi cái này, chỉ cần con đường này chưa bị phá hỏng, thì chúng ta đều có thể đi qua. Tớ xem rồi, còn có điện, đủ cho chúng ta cưỡi một đoạn."



Sơ Tranh: "!!!"



Đại lão có thể ngồi cái này sao?!



Còn là màu hồng!!



Không muốn!