Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1183 : Hắc ám giáng lâm (3)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh che mặt.



Mặt mũi đại lão sắp rơi sạch rồi.



"Tiểu Sơ, có phải tớ lái quá nhanh, gió đâm vào mắt cậu không?"



Sơ Tranh lập tức thả tay xuống, bày ra gương mặt lạnh lùng nghiêm túc đứng đắn: "Không có."



Mặc dù Sơ Tranh nói không có, nhưng Giang Như Sương vẫn thả chậm tốc độ.



Xe máy điện đúng là một thứ tốt, đường đi bị xe ngăn chặn, không thể đi qua trên đường cái, thì còn có thể đi qua từ lối đi bộ.



Chỉ cần không phải gặp tuyển thủ vượt chướng ngại vật trăm mét loại hình Zombie, thì xe máy điện chạy tuyệt đối nhanh hơn Zombie.



Nhưng đến thời kỳ sau tốc độ của Zombie biến nhanh, thứ đồ chơi này sẽ vô tác dụng.



Đương nhiên giai đoạn trước kỳ thật cũng căn bản là phế —— không có điện.



Cửa hàng trên đường phố chỉ cần treo biển hiệu liên quan đến đồ ăn, đều đã bị phá hư đến hầu như không còn gì, cặn bã cũng không lưu lại.



Mấy ngày trước là thời điểm tốt nhất để tìm vật tư, càng đi về phía sau, vật tư càng khó tìm.



"Tiểu Sơ, cậu nói... người thân của chúng ta còn sống không?" Giang Như Sương không phải người địa phương, mấy ngày trước tận thế điện thoại còn có thể thông, nhưng Giang Như Sương làm cách nào cũng không liên lạc được với người nhà của mình.



"Không biết." Sơ Tranh ngừng một lúc: "Chuẩn bị dự liệu xấu nhất."



Dự liệu xấu nhất còn có thể là gì...



Trong lòng cô ấy chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên.



Cô ấy và cha mẹ cách hơn nửa quốc gia, hiện tại tình huống này, cho dù cô ấy muốn trở về cũng không có cách nào.



Giang Như Sương hít sâu một hơi.



Những ngày này chết quá nhiều người, Giang Như Sương chỉ có thể cầu nguyện cha mẹ đều còn sống, đi theo người dời đến nơi an toàn.



"Tiểu Sơ, nhà cậu ở thành phố này, chúng ta có đi tìm cô chú không?" Giang Như Sương lại hỏi Sơ Tranh.



Cha mẹ của nguyên chủ... Khi tận thế đến đã chết.



Nguyên chủ từng trở về đi tìm, cha mẹ cô ấy cũng còn ở trong phòng —— trạng thái Zombie.



Sơ Tranh thản nhiên nói: "Không."



"Vì sao? Có lẽ cô chú đều còn sống thì sao." Giang Như Sương nói: "Chúng ta đi xem một chút đi."
Giang Như Sương vội vã cuống cuồng chạy tới.



Sơ Tranh đã nghe thấy được.



"Có phải là người sống sót không." Giang Như Sương mang theo chút mừng rỡ và chờ mong: "Tớ nghe thấy có tiếng xe." Nếu như gặp phải người sống sót thì bọn họ cũng không cần đơn thương độc mã nữa.



"Người sống sót không nhất định đều là người tốt." Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Tốt nhất đừng tin tưởng bất cứ kẻ nào, bao gồm cả tớ."



Giang Như Sương kinh ngạc: "Tiểu Sơ..."



Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh nói: "Cậu cũng không cần ký thác hy vọng lên người của bất cứ ai, tớ có thể cứu cậu một lần, hai lần, nhưng tớ không thể bảo đảm lần nào cũng có thể cứu cậu."



Nể tình Giang Như Sương trước đó bảo hộ cô như vậy, cô có thể viện trợ.



Thậm chí cũng có thể cho cô ấy đi theo.



Nhưng lúc sau cô phải bảo vệ thẻ người tốt, lấy người cô thích làm trọng, nếu như không thể kịp thời cứu cô ấy thì sao?



Tận thế chỉ có thể dựa vào chính mình cường đại, mới có thể sống đến càng tốt hơn.



Giang Như Sương muốn nói gì đó, nhưng chống lại ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh, Giang Như Sương lại không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng nhớ kỹ lời Sơ Tranh, phải trở nên mạnh lớn...



Sơ Tranh và Giang Như Sương trò chuyện cũng chỉ có một phút đồng hồ, người phía dưới dường như đã đi lên.



Sơ Tranh đứng ở trên lầu nhìn xuống dưới.



Xem ra hẳn là một đám người sống sót, phía dưới cùng nhất có người mặc chế phục của phía chính phủ, nhưng số người không nhiều, không cao hơn mười người.



Nếu không phải chấp hành nhiệm vụ, thì chính tản khỏi đại bộ đội.



Còn lại đều là người bình thường, người già phụ nữ trẻ em đều có.



Phần lớn người sống sót đang đi về khu thực phẩm, Sơ Tranh rất nhanh liền không nhìn thấy bọn họ nữa.



"Ai đó!"



Có người cầm vũ khí đi lên, cảnh giác không nổ súng, trước tiên rống lên một tiếng.



Zombie không biết nói chuyện, nhưng con người biết, làm như thế này để phòng ngừa ngộ thương.



Người phía dưới cũng ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy giơ vũ khí của mình lên đề phòng.



"Người." Sơ Tranh lên tiếng.



Người đàn ông bên kia thở phào, dùng bộ đàm nói một câu: "Người sống sót."



Người đàn ông nhanh chóng đi tới: "Các cô không bị cắn chứ?"