Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1187 : Hắc ám giáng lâm (7)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Các cậu nói... Lạc Sơ Tranh và Giang Như Sương bọn họ... Có phải chúng ta hơi quá đáng rồi không?"



Không biết là ai đột nhiên nói ra một câu như vậy.



Bầu không khí đột nhiên trầm xuống.



Mi tâm Cố Hòa cũng đập mạnh một trận theo, cô ta cúi đầu xuống không nói chuyện.



Có nữ sinh nhỏ giọng nói: "Lạc Sơ Tranh phát sốt, nói không chừng đã biến thành Zombie... Giang Như Sương là chính cậu ta không đi, lại không phải chúng ta không cho cậu ta lên."



Mọi người lại hai mặt nhìn nhau, một lát sau ai nấy dùng lời của nữ sinh an ủi mình dưới đáy lòng.



Cố Hòa không nói một lời, cô ta giơ tay nắm chặt ngọc trên cổ.



Giang Như Sương chắc là đã chết rồi...



"Rốt cuộc có đi không đây!"



"Trời tối rồi!"



Trong đám người sống sót có người gây chuyện.



Người đàn ông trên xe việt dã hơi liếc mắt qua, híp mắt nhìn về nơi gây chuyện kia.



"Các người đang chờ cái gì? Chờ Zombie sao? Các người muốn chết, mọi người chúng tôi không muốn chết? Lúc nào mới ra khỏi thành phố! Lập tức lập tức? Các người lập tức bao lâu rồi? Rốt cuộc khi nào mới đi, cho một lời chắc chắn đi!"



Sưu ——



Người đang nói đến hăng say kia, chính giữa mi tâm ghim một viên đạn, thẳng tắp đổ xuống.



Tràng diện trong nháy mắt lâm vào trong an tĩnh quỷ dị.



Người nổ súng ngồi trên xe việt dã, hắn không lộ ra bất cứ biểu tình gì, nhưng chính là làm cho người ta cảm thấy hắn rất phách lối.



Hắn chậm chạp thu súng giảm thanh lại, ánh mắt tùy ý chuyển hướng về phía trước, một chút ý tứ giải thích cũng không có.



Giết...



Giết người!



Người của đội cứu viện giết người!



Lúc này trong đầu mọi người đều tung bay câu nói này, nhưng trong lúc nhất thời thế mà không ai lên tiếng, giống như bị hắn làm chấn kinh.



Người dưới xe việt dã, nhìn người trên mui xe một chút, cũng không biết nên bày ra biểu tình gì.



"Đi qua xem một chút."




Nhưng đây là xe của người khác, cô còn không thể phát cáu, đành phải nhẫn nại.



"Sao bé cứ khóc mãi vậy ạ?" Giang Như Sương nhịn không được lên tiếng.



Đứa bé rất nhỏ, đại khái chỉ có ba bốn tháng, lúc này khóc đến giọng cũng lạc cả đi, khiến cho người ta đau lòng.



Người phụ nữ vỗ vỗ đứa bé, bất đắc dĩ nói: "Bé đói bụng, tôi cũng không có sữa... Cũng không có cách nào, nó quá nhỏ, những thứ khác đều không ăn được."



Nói nói, người phụ nữ rơi cả nước mắt.



Cô ấy cũng thử đút những thứ khác, nhưng đều bị phun ra.



Bây giờ tình huống đang như vậy, cô ấy căn bản không lấy được sữa bột hoặc là sữa bò.



Sơ Tranh đột nhiên kéo cái túi Giang Như Sương vẫn luôn ôm qua, sờ bên trong một cái, sau đó đưa một bình sữa bò nguyên chất tới.



Người phụ nữ đầu tiên là sững sờ, theo cánh tay kia nhìn về phía sau.



Nữ sinh mặt không biểu tình, đang lạnh như băng nhìn mình, bên trong không hề có chút gợn sóng, giống như một đầm nước đọng, yên tĩnh, quạnh quẽ... Có chút dọa người.



"Cầm." Đừng khóc nữa, ồn ào quá.



"... Cám... cám ơn."



Giang Như Sương lấy túi về, nhỏ giọng nói: "Tiểu Sơ, trước đó ở khu mua sắm cậu lấy sữa sao?"



Cô ấy nhớ kỹ trong balo của mình không có, cô ấy chỉ lấy nước thôi.



"Ừ."



Sơ Tranh dựa sang bên cạnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.



Đứa bé phía trước uống được sữa, đã không khóc nữa.



Giang Như Sương muốn nói lại thôi, lôi từ trong túi ra một cái quạt nhỏ, quạt gió cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh mở mắt ra nhìn cô ấy, Giang Như Sương chớp mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Tiểu Sơ, cậu ngủ đi, tớ quạt quạt cho cậu."



Sơ Tranh: "..." Có phải mi thầm mến ta không! Nói cho mi biết, chúng ta không có kết quả tốt!



*



Sơ Tranh: Bị người thầm mến thì làm sao bây giờ?



Tiểu tiên nữ: Thượng hắn!



Sơ Tranh:... Ngươi như vậy không phù hợp với giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội, phải hài hòa.



Tiểu tiên nữ: Duy chỉ vé tháng mới có thể giải.