Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1188 : Hắc ám giáng lâm (8)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hoàng hôn dần dần dày đặc, cảnh sắc hai bên đường cái tự dưng lộ ra vẻ hoang vu.



Đứa bé trong xe đã ngủ say, toa xe lâm vào trong yên tĩnh.



Sơ Tranh chợp mắt nửa tiếng, người phụ nữ thấy cô tỉnh, thận trọng đưa qua một chút đồ ăn: "Cám ơn cô nhé."



Sơ Tranh ngược lại không từ chối, nhận lấy.



Trao đổi công bằng, trên thế giới này làm gì có nhiều thứ cho đi không cần đáp lại như vậy.



Người phụ nữ thấy vậy ngược lại thở phào, đánh bạo hỏi: "Các cô có còn sữa bò không? Tôi có thể đổi với các cô?"



Trong cả nhánh đội ngũ, người mang theo trẻ con ngược lại cũng có, nhưng bé như thế này thì không có, cho nên căn bản không có ai có sữa cả.



Người phụ nữ trước đó đã hỏi một vòng.



Cô ấy đã có chút tuyệt vọng, không nghĩ tới, đội cứu viện bên kia sắp xếp tới hai cô gái trên người có sữa bò.



Người đàn ông lái xe và người phụ nữ này dường như là vợ chồng, nhưng vẫn luôn không nói chuyện, lúc này rầu rĩ phụ họa một câu: "Nếu như các cô nguyện ý đổi, chúng tôi có thể cho các cô nhiều hơn một chút."



Sơ Tranh vươn tay vào trong ba lô, Giang Như Sương chỉ cảm thấy ba lô nặng hơn không ít.



Sơ Tranh nghiêng đầu, thần sắc hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.



Giang Như Sương: "..."



Giang Như Sương đổi xong đồ ăn với người phụ nữ, đưa cho cô một chút: "Tiểu Sơ, ăn một chút đi?"



"Cậu ăn đi."



"Cậu không đói bụng sao?"



"Không đói bụng."



"Ồ."



Thời gian dài như vậy đã trôi qua, Vương bát đản còn không phát nhiệm vụ, thế này không quá bình thường.



【 Tiểu tỷ tỷ, cô muốn phá sản như vậy sao? Tiểu tỷ tỷ, ta không nghĩ tới cô có giác ngộ như thế đấy, bây giờ cô tin tưởng chưa, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm... 】



Không!



Ta không phải!



Ta không có!



Mi ngậm mỏ!



【...】



-



Đội xe chạy theo một làn, một làn khác để trống ra, như thế này có thể vào tình huống khẩn cấp quay đầu chạy đi.
Nhưng cô là người tốt, không thể thô bạo như thế.



Tỉnh táo một chút.



Làm người tốt.



Cố gắng!



Ta có thể!



Mụ đàn bà kia rất nhanh dẫn theo người của đội cứu viện trở về, chỉ vào xe: "Chính là bọn họ, bọn họ muốn giết tôi."



"Bà ngậm máu phun người, rõ ràng là bà giành đồ ăn trước." Giang Như Sương nhịn không được giải thích một câu.



Mụ đàn bà lập tức kêu la: "Tôi không có, cô ta nói hươu nói vượn, bọn họ là một đám, bọn họ chính là muốn giết tôi, quân gia, bọn họ có vũ khí."



Người của đội cứu viện: "..."



Có vũ khí có gì kỳ quái đâu.



Bây giờ trật tự đã sớm rối loạn.



Kỳ thật bọn họ không muốn quản lắm, nhưng mụ đàn bà này lớn giọng, kêu gào đến mức Zombie cũng có thể nghe thấy.



"Mấy người ồn ào cái gì?"



Đội trưởng nghe tiếng mà tới.



Mụ đàn bà thấy người mình kéo tới, dồn dập nhường đường cho người này, lập tức thay đổi mục tiêu cáo trạng, nói lại câu vừa rồi một lần, một chữ cũng chẳng muốn đổi.



Đội trưởng nhìn Sơ Tranh một chút: "Vũ khí là tôi cho cô ấy."



Mụ đàn bà: "..."



Sau khi đội trưởng giải quyết xong chuyện xảy ra, giao mụ đàn bà cho thủ hạ mang đi.



Đội trưởng nói hai câu khách sáo với Sơ Tranh.



Có người chạy tới báo cáo.



"Đội trưởng, đã chọn xong người, tùy thời có thể xuất phát."



"Được, các cậu đi trước đi." Đội trưởng gật đầu, lại phân phó người bên cạnh: "Bảo mọi người chỉnh đốn tại chỗ, nếu như trước hừng đông sáng ngày mai chúng tôi vẫn chưa trở lại, thì các cậu dẫn người về căn cứ trước đi."



Sơ Tranh chủ động hỏi một câu: "Các anh muốn đi đâu?"



Đội trưởng giải thích: "Phía trước có một huyện thành, chúng tôi đến xem xem có người sống sót không, thuận tiện thu thập một chút vật tư."



"Ta đi với các anh."



"..."



Ngạc nhiên này tới quá nhanh, đội trưởng có chút ngoài ý muốn.



Anh ta biết Sơ Tranh rất lợi hại, nếu cô có thể đi, đội trưởng đương nhiên hoan nghênh.