Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1193 : Hắc ám giáng lâm (13)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Người sống sót ở huyện thành, đột nhiên phát hiện máy bay không người lái chậm chạp bay qua, treo băng biểu ngữ bắt mắt, trên đó viết chữ.



Tên Trình Tả được vẽ to thêm.



Trình Tả này là ai mọi người không biết.



Nhưng về sau rất nhiều người nhớ lại, lúc ấy nếu như bọn họ không lấy dũng khí tiến lên, thì có lẽ bọn họ đã sớm chết.



-



Quý Lâm dựa vào biên giới sân thượng, một hồi nhìn người đối diện, một hồi nhìn Sơ Tranh đang loay hoay điều khiển từ xa.



Những người kia mắng cô như thế, cô cũng không có phản ứng sao?



Quý Lâm tới gần Giang Như Sương, Giang Như Sương giật mình, rụt rụt về bên phía Sơ Tranh, Quý Lâm giơ chân cản cô ấy.



Giang Như Sương cảnh giác, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi: "Anh... anh muốn làm gì?"



Thân thể cô ấy vẫn bảo trì tư thế lui về phía sau, nếu Quý Lâm dám làm gì, cô ấy sẽ lập tức gọi Sơ Tranh.



"Sợ cái gì, tôi còn có thể ăn cô chắc?" Quý Lâm cười có chút tà khí: "Người trên sân thượng bên kia, là cô ta nhốt sao?"



Giang Như Sương nhìn về phía sân thượng bên kia, Quý Lâm quan sát nét mặt cô ấy.



Giang Như Sương biểu tình gì cũng viết hết lên mặt, không đành lòng, phẫn nộ, kiên định... Đây đều là thứ lộn xộn gì vậy?



"Đúng hay không? Khó trả lời vậy sao?" Quý Lâm cho là Giang Như Sương lo lắng gì đó, nói: "Yên tâm, đây đã là mạt thế, tôi sẽ không xen vào việc của người khác, chỉ tùy tiện hỏi một chút."



Hồi lâu sau Giang Như Sương mới nhẹ gật đầu.



Quý Lâm lập tức truy vấn: "Vì sao? Có thù oán gì? Nói một chút xem."



Nhàn rỗi cộng thêm nhàm chán, không bằng nghe chút bát quái.



Cánh môi Giang Như Sương khẽ mở, chậm rãi nói vài câu, thanh âm ép tới thật thấp, không dám để cho Sơ Tranh nghe thấy.



Quý Lâm nghe xong "chậc" một tiếng.



Nhìn có vẻ tuổi không lớn lắm, làm việc còn rất quả quyết.



... Nếu như không đủ quả quyết, hiện tại mình cũng không ở chỗ này.



"Đi."



Sơ Tranh bên kia kêu một tiếng.
Hắn bỗng nhiên cúi người, chóp mũi suýt chút nữa đụng trúng chóp mũi Sơ Tranh.



"Cô... không phải coi trọng tôi rồi chứ?"



"Biết là tốt rồi." Cha già Sơ Tranh phi thường vui mừng.



"..."



Quý Lâm xém chút một hơi không đi lên được, sắc mặt đổi tới đổi lui, một hồi lâu mới nói: "Nếu đã coi trọng tôi, mà ngay cả bộ quần áo cũng không cho tôi thay, cô coi trọng tôi như thế à?"



Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Tôi lại không coi trọng quần áo của anh." Anh mặc hay không mặc cũng không sao cả.



Quý Lâm: "..."



"A!"



Trên lầu vang lên một tiếng kêu ngắn ngủi của Giang Như Sương.



Sơ Tranh lập tức kéo Quý Lâm đi lên, Giang Như Sương đang chạy về phía cô, đằng sau có một nữ Zombie giương nanh múa vuốt chạy theo.



Sơ Tranh giơ tay chính là một đạo lôi rơi xuống, nữ Zombie lập tức bị đánh đến lảo đảo một cái, đi lên phía trước hai bước, cuối cùng không chống đỡ nổi, lung la lung lay ngã xuống đất.



Quý Lâm nhíu mày, mang theo vài phần tán thưởng: "Dị năng hệ lôi, lợi hại nha."



Sơ Tranh thuận miệng uy hiếp một câu: "Cho nên tốt nhất anh đừng chạy."



Quý Lâm: "..."



Sơ Tranh thanh lý hết cả tầng lầu một lần, sau đó tìm một nơi gần cửa sổ, có thể trông thấy gian phòng phía dưới.



Có người tới đây là có thể trông thấy, có thể công cũng có thể thủ.



Quý Lâm muốn làm chút chuyện xấu gì đó, nhưng cuối cùng phát hiện không có chỗ ra tay, chỉ có thể rầu rĩ không vui ngồi ở một bên ăn đồ ăn.



"Anh ăn một đường..." Giang Như Sương có chút đau lòng vì vật tư: "Sao có thể ăn như thế?"



"Đói, đương nhiên phải ăn." Quý Lâm ngồi trên một cái bàn, một chân giẫm lên ghế, một chân tùy ý buông xuống, mang đầy dáng vẻ thổ phỉ.



Giang Như Sương nghẹn họng: "Anh là người của Sơn đội bọn họ sao?"



Người này, so với những người trước đó, đem đến cho cô ấy cảm giác hoàn toàn không giống.



"Không phải."



"..." Giang Như Sương hơi há miệng ra: "Vậy sao anh lại mặc bộ quần áo này?"



Người mà mới vừa rồi còn nói không muốn mặc bộ quần áo này, cười với Giang Như Sương một cái: "Tôi thích."