Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1194 : Hắc ám giáng lâm (14)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Giang Như Sương không thể trêu vào Quý Lâm, yên lặng đi sang một bên khác.



"Tiểu Sơ, cậu dạy tớ bắn súng được không." Giang Như Sương nhỏ giọng thỉnh giáo Sơ Tranh.



Sơ Tranh ngược lại không cự tuyệt, nói mấy nội dung chủ yếu cho cô ấy nghe, dạy cô làm sao để lên đạn, lên đạn nhắm chuẩn, sau đó xách cô ấy đến bên cửa sổ.



Trên đường phố không có Zombie, Sơ Tranh bảo cô ấy chờ trông thấy Zombie rồi bắn.



Bia sống miễn phí, không nên lãng phí.



Quý Lâm ngồi ở trong góc, không biết đang thần du cái gì.



Hắn xắn tay áo rằn ri lên, đẩy lên trên khuỷu tay, lộ ra cổ tay và cánh tay trắng nõn.



Đường cong cánh tay trôi chảy, phi thường có cảm giác sức mạnh.



Quý Lâm cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt hơi ngước lên, liền nhìn thấy quần áo trong tay Sơ Tranh.



Quý Lâm nhíu mày, kén chọn cự tuyệt: "Tôi không mặc đồ người khác từng mặc qua."



Quý Lâm cho là Sơ Tranh tìm được trong tòa nhà này, không nhận.



Sơ Tranh ném cho hắn: "Thích thay hay không thì tùy." Lắm bệnh.



Quý Lâm lật xem quần áo, phát hiện còn có mác nhãn hiệu, không khỏi tò mò: "Cô lấy đâu ra?"



Vừa rồi cô cũng không ra ngoài.



Khi đi lên, chỉ có Giang Như Sương cõng cái túi, bên trong đều là đồ ăn.



Cô lấy quần áo ở đâu ra?



Sơ Tranh hung hắn: "Anh có thay không?"



Có quần áo thì thay đi!



Hỏi lắm thế làm gì!



Chỉ mình anh có miệng hay gì!



Quý Lâm bị hung, cũng không tức giận, nhảy xuống khỏi cái bàn, giống như cười mà không phải cười hỏi: "Thay, cô đi cùng tôi không?"



Quý Lâm vốn cho rằng Sơ Tranh thân là con gái sẽ từ chối, nhưng mà Sơ Tranh gật đầu, còn tự mình đưa hắn đến phòng vệ sinh.



Nhìn tư thế kia còn không có ý định đóng cửa...



Quý Lâm cảm thấy mình vừa tự đào hố cho mình.



Sao cô không đi theo kịch bản tẹo nào thế hả!




Đội trưởng Sơn trông thấy Sơ Tranh, theo đám người xông lên lầu.



Hành lang có cửa sắt, đoàn người đội trưởng Sơn tốc độ cực nhanh đóng cửa sắt lại, Zombie nhào tới, bị đụng đến coong một tiếng.



Có cửa cản trở, đội trưởng Sơn và người sống sót rất nhanh thanh lý xong đám Zombie kia.



Đội trưởng Sơn lên lầu, thấy Quý Lâm cũng ở đây, rất cảm thấy ngoài ý muốn.



"Máy bay không người lái kia là cậu làm?" Đội trưởng Sơn hỏi Quý Lâm.



Quý Lâm nhún vai, giẫm lên ghế, trực tiếp ngồi lên mặt bàn, tư thế lộ ra mấy phần soái khí: "Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, kia..."



Hắn ra hiệu Sơ Tranh.



Đội trưởng Sơn nhìn về phía Sơ Tranh, người sau đang nhìn Giang Như Sương, Giang Như Sương cầm súng chứa ống giảm thanh, đang nhắm vào bên ngoài.



"Bắn trúng!"



Giang Như Sương nhỏ giọng kinh hô.



"Vô dụng, bắn trúng đầu mới có tác dụng." Một giây sau Sơ Tranh liền giội nước lạnh.



"A."



Giang Như Sương tiếp tục cùng Zombie kia phân cao thấp.



Sơ Tranh quay người, đội trưởng Sơn tới nói chuyện với Sơ Tranh.



Đội trưởng Sơn vốn là tới thu thập vật tư, kết quả vận khí không tốt, gặp phải Zombie, hao tổn người, vũ khí cũng bị mất.



Sau đó bọn họ nhìn thấy máy bay không người lái treo băng biểu ngữ.



Bọn họ liền chạy tới bên này, ai ngờ sắp đến rồi, không biết có một đám Zombie chui từ đâu ra điên cuồng đuổi theo bọn họ.



Bọn họ không phải cố ý dẫn Zombie tới, vị trí lúc ấy, chỉ có một con đường như thế.



"Người cô Sơ Tranh muốn tìm đã tìm được chưa?"



"Ai nói tôi tìm người?"



Đội trưởng Sơn nhìn Quý Lâm.



Sơ Tranh trầm mặc một chút, nói: "Chưa."



"Vậy tiếp theo cô Sơ Tranh định làm thế nào?"



"Không làm thế nào cả." Ngữ điệu của Sơ Tranh luôn luôn lạnh như băng, trong hoàn cảnh oi bức thế này, cũng có thể cảm giác được một chút hơi lạnh: "Những người sống sót kia tặng anh."



Đội trưởng Sơn: "..."



Nào có ai tặng người sống sót!