Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1195 : Hắc ám giáng lâm (15)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nhưng đội trưởng Sơn thật đúng là không thể từ chối, tìm kiếm người sống sót là chức trách của anh ta.



Không biết Quý Lâm đứng ở cửa ra vào từ lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người.



Đội trưởng Sơn biết dị năng của hắn: "Có vấn đề?"



"Súng."



"Súng của cậu đâu?"



Quý Lâm quay đầu, khóe miệng hơi câu lên: "Bị cướp."



Đội trưởng Sơn: "..."



Ai trâu bò như thế, có thể cướp được súng của tên tiểu hỗn đản này.



Mặc dù Quý Lâm còn chưa trải qua huấn luyện, nhưng thân thủ của hắn không thể chê được, vừa tới đã chỉnh cho huấn luyện viên của quân đội bọn họ gục xuống.



Mặc dù không phải dùng con đường đứng đắn gì, nhưng thân thủ kia, người bình thường không thể giải quyết được hắn.



Quý Lâm nhận lấy súng của đội trưởng Sơn, giơ tay nhắm vào đám người.



Đám người phát hiện động tác của hắn, dồn dập hoảng sợ.



Còn chưa kịp kêu, Quý Lâm đã liên tiếp bắn hai phát, hai người trong đám người đổ xuống.



Quý Lâm chuyển súng: "Cho tôi."



Đám người đột nhiên ồn ào lên, tuôn qua phía bọn họ bên này, Quý Lâm lui trở về phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại, đội trưởng Sơn trong nháy mắt bị bầy người bao phủ.



Đội trưởng Sơn: "..."



Tổn thất súng coi như xong, còn ném cục diện rối rắm cho mình!



Tên tiểu hỗn đản này sao lại thiếu đánh như thế chứ!



-



Đội trưởng Sơn giải quyết xong chuyện bên ngoài, chờ Quý Lâm xuất hiện lần nữa, người sống sót rõ ràng sợ hắn.



Mặc dù biết Quý Lâm nổ súng là bởi vì hai người kia bị lây nhiễm, nhưng bọn họ vẫn sợ, sợ Quý Lâm đột nhiên cho bọn họ một phát súng.



Quý Lâm đối với chuyện này không thèm để ý chút nào.



Đám người đội trưởng Sơn nghỉ ngơi một chút, rất nhanh liền quyết định xong bước hành động kế tiếp, trong lúc đó lại có hai nhóm người đuổi tới, đều là nhìn thấy băng biểu ngữ trên máy bay không người lái mà tới.



Vì thế đội trưởng Sơn trì hoãn hành động, quyết định chờ một chút, nói không chừng sẽ còn có người sống sót chạy đến.




Có lẽ tình huống lúc đó, bọn họ biết mình chạy không thoát...



"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ..."



Sơ Tranh lập tức kéo túi du lịch lại.



Không thể để cho Thánh mẫu trông thấy, bằng không thì xong luôn! Cô không muốn mang một thánh mẫu rồi còn mang theo một đứa bé!



Sơ Tranh bất động thanh sắc đứng dậy, ngăn trở xe.



"Tiểu Sơ cậu đang nhìn gì thế?"



"Không có gì."



Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì đi ra, Giang Như Sương cũng không hoài nghi, có chút bất an nói: "Đội trưởng Sơn nói có lẽ đội xe bị tập kích, phía trước có một bộ phận xe rời đi, không biết bao nhiêu người có thể trốn thoát."



"Ừ."



Sơ Tranh đi trở về, cô ngẩng đầu liền trông thấy Quý Lâm ngồi ở trên trần xe.



Ánh nắng ban mai rơi trên người hắn, cả người đều giống như tan trong ánh sáng, làm người ta không thể rời mắt.



Giang Như Sương nói với Sơ Tranh vài câu, đi sang một bên khác giúp đỡ.



Chờ Giang Như Sương trở về, liền phát hiện Sơ Tranh xách theo một đứa bé con đứng ở ven đường.



Thủ pháp kia, có cảm giác như không phải xách đứa bé, mà là xách một con sói con.



Giang Như Sương bị dọa đến mất cả hồn: "Tiểu Sơ, đây không phải là con của chị gái kia sao? Cậu tìm thấy ở đâu vậy, nó sắp không thể hít thở rồi, cậu mau buông ra!"



Sơ Tranh nhìn bé con nhíu khuôn mặt nhỏ lại muốn khóc, trực tiếp vứt cho Giang Như Sương.



Giang Như Sương luống cuống tay chân tiếp được, xem xét trạng thái của bé con: "Cha mẹ nó sao lại để nó lại đây?"



Tiểu Sơ tìm được ở đâu?



"Tớ làm sao biết, tớ cũng không phải cha mẹ nó." Sơ Tranh không vui: "Đưa nó cho đội trưởng Sơn."



Người sống sót về với đội trưởng Sơn, không có bệnh!



Hoàn toàn OK!



Ta thật đúng là một tiểu cơ linh quỷ mà.



"... Tiểu Sơ, như thế không được đâu, đội trưởng Sơn bọn họ đều là đàn ông, làm sao biết chăm sóc bé con?"



"Cậu biết?"



"... Không biết." Giang Như Sương yếu ớt nói, cô ấy là một hoàng hoa khuê nữ, làm sao biết chăm sóc bé con.