Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1196 : Hắc ám giáng lâm (16)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đội trưởng Sơn không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ tìm được một đứa bé, còn ném quả bom này lại cho bọn họ.



Nhưng mà bọn họ còn không thể từ chối.



Một đám đàn ông đối mặt với bé con khóc oa oa không có cách nào, bé con khóc đến cực kỳ thương tâm tuyệt vọng, Giang Như Sương cũng có chút không nhìn được.



Cuối cùng thực sự không đành lòng, lặng lẽ ôm bé con trở về.



Sơ Tranh ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, nhìn cô ấy một cái, nhưng không lên tiếng.



-



Đội xe bị tập kích là sự thật, bây giờ nói những chuyện khác đã không có tác dụng gì nữa.



Bọn người đội trưởng Sơn trầm mặc một lúc, rồi bắt đầu chỉnh lý vật tư của đội xe.



Chờ thu thập xong xuôi, người vào trong huyện thành tìm Cố Hòa cũng về đến nơi, vẫn không tìm được bọn Cố Hòa.



Bọn người đội trưởng Sơn mang tâm tình nặng nề lần nữa lên đường.



Quý Lâm vẫn ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, giơ tay cầm một bình sữa.



Giang Như Sương a một tiếng, vô cùng yếu ớt giãy dụa: "Đó... đó là cho Nhạc Nhạc."



Quý Lâm cắn ống hút: "Nhạc Nhạc là ai?"



Giang Như Sương ra hiệu đứa bé cô ấy ôm.



Trước đó cô ấy nghe thấy người phụ nữ kia gọi đứa bé này là Nhạc Nhạc.



Tên thật là gì cô ấy cũng không biết.



Ánh mắt Quý Lâm liếc về phía bé con, chậc một tiếng, ác liệt nói: "Nó ngồi xe của tôi, còn không cho tôi uống một bình sữa của nó? Mà sữa này cũng không phải của nó, tôi nhìn thấy tiểu mặt đơ để ở chỗ này."



Sơ • tiểu mặt đơ • Tranh: "..."



Vật nhỏ gọi cô là gì đấy!



Mẹ nó ai là tiểu mặt đơ!



Ai mặt đơ!



Ta mẹ nó đây là cao lãnh, cao lãnh đấy biết không!



Sơ Tranh yên lặng tăng tốc, xe vèo một cái vượt qua đội xe trước mặt.



Quý Lâm bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, xém chút bị quăng dán vào cửa sổ xe.



Hắn giữ vững thân thể, ngắm Sơ Tranh một chút, người sau mặt không cảm xúc gia tốc, xe của đội trưởng Sơn đã bị ném đến sắp không nhìn thấy bóng dáng.



"..."
Đội xe này chắc là nửa đường chắp vá, có mấy nhóm thế lực.



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, có được ba thùng xăng. 】



Vương bát đản yên lặng hồi lâu, đột nhiên ngoi đầu lên, cũng ban bố nhiệm vụ.



Sơ Tranh: "..."



Bình nước suối?



【 Tiểu tỷ tỷ, cô có hiểu lầm gì với chữ thùng sao? 】



"..." Cút!



Vài ngày trước khi giết Zombie, Sơ Tranh phát hiện trong đầu Zombie đã bắt đầu sinh ra tinh hạch.



Sơ Tranh cảm thấy lần này Vương bát đản có chút khác thường.



Cho dù tinh hạch là tiền tệ lưu thông ở thế giới này, nhưng lấy loại thiết lập chỉ cần có thể giao dịch là có thể trở thành tiền tệ lưu thông kia của Vương bát đản, nó không nên yên tĩnh như vậy.



Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng Vương bát đản đến tuổi mãn kinh nên bị động kinh.



【...】 Tiểu tỷ tỷ cô công kích thân thể người ta quá đáng!



"Mi cũng không phải người."



【...】 Tỉnh táo, tỉnh táo, phải mỉm cười phục vụ, không thể chấp nhặt với tiểu tỷ tỷ.



Khi Vương Giả tự mình tỉnh táo lại, xe trước mặt lần lượt dừng lại.



-



"Vương ca, chúng ta thật sự mang theo đám vướng víu đằng sau à?"



"Phiền chết, mẹ nó bây giờ đã là bao lâu sau mạt thế, trông thấy con Zombie còn gào như mẹ chết vậy."



"Không phải sao, hôm qua còn xém chút xảy ra chuyện, Vương ca, em thấy chúng ta đừng dẫn bọn họ theo nữa."



Mấy chiếc xe việt dã đã sửa chữa lại, ngừng ở giữa.



Cửa của một chiếc xe mở ra, có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi bên trong, tướng mạo hơi có vẻ âm tàn, nhìn là biết không phải loại tốt lành gì.



Mấy người vây xung quanh cửa xe, đều chỉ mặc áo chẽn, thân hình cao lớn, cũng không giống người xã hội đen, không có hình xăm hoa văn loạn thất bát tao gì, nhưng cảm giác đem đến cho người ta cũng không tốt lắm.



Những người này đang mồm năm miệng mười nói chuyện với Vương ca.



Vương ca hút điếu xì gà, nhả khói một hồi, nói: "Mang theo bọn họ có nhiều người bảo hộ, không có chỗ nào xấu."



"A..."



Đằng sau có tiếng phụ nữ thét chói tai.



Một người trong đó nhìn sang bên kia một chút, bực bội dùng ống thép trong tay gõ gõ vào xe: "Mẹ nó đừng làm ở chỗ này, đi xa một chút!"