Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1202 : Hắc ám giáng lâm (22)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Nếu nơi này còn có những người sống sót khác, vậy chúng ta phải cẩn thận một chút." Quý Lâm tận lực bảo trì ngữ điệu không có chập trùng gì, cánh tay bị Sơ Tranh dựa vào, giống như bị đặt dưới mặt trời chói chang thiêu đốt.



Sơ Tranh ừ một tiếng, có chút không tập trung.



"Cô cứ vậy mà nhặt thi thể người ta, không sợ xảy ra chuyện à?" Quý Lâm lại chuyển đề tài tới trên thi thể.



"Hắn chết."



Ý kia chính là: Có thể xảy ra chuyện gì, còn có thể xác chết vùng dậy được à, xác chết vùng dậy cũng có thể chụp hắn về lại.



Quý Lâm: "..."



Quý Lâm cảm thấy tư duy của tiểu mặt đơ này... Có chút không giống người bình thường.



Cô giống như không sợ thứ gì cả.



Gặp phải nhiều Zombie như thế, cô đều lạnh như băng nhìn, không có bất kỳ cảm xúc chập trùng gì, giống như một... máy móc.



Nhưng cô là một người sống sờ sờ.



Một người, sao có thể sống giống như máy móc thế kia?



Cô đã trải qua chuyện gì?



Vì sao lại biến thành thế này?



Quý Lâm nghĩ lung tung một hồi, tận đến khi Giang Như Sương gọi bọn họ, Quý Lâm mới lấy lại tinh thần, cánh tay đã hơi tê.



Cũng may Sơ Tranh động, hắn lập tức thu tay lại, bất động thanh sắc xoa xoa.



"Tiểu Sơ, có người đến." Giang Như Sương ở trong xe, đang bám lấy cửa sổ xe, Nhạc Nhạc mở to một đôi mắt đen nhánh, quay tròn quan sát thế giới khắp nơi đều đổ nát ngoài cửa sổ xe.



Giang Như Sương trông thấy từ một bên kính chiếu hậu.



"Chính là ở đằng kia, trốn rồi." Giọng nói của Giang Như Sương ép tới thật thấp.



Sơ Tranh chọc chọc oắt con, khuôn mặt nhỏ mềm mềm, xoa xoa vào hết sức thoải mái.



Giang Như Sương thấy Sơ Tranh còn có tâm tình chơi, có chút gấp: "Tiểu Sơ, cậu nghe thấy tớ nói gì không?"



"Nghe thấy, có người."



Tâm trạng của Giang Như Sương lại bị động tác của Sơ Tranh tác động: "Cậu đừng bóp nó như thế, nó sẽ khóc."



Tay Sơ Tranh bị Giang Như Sương ngăn lại, cô rút tay về, nhìn về phía Giang Như Sương chỉ.



Trong nháy mắt ngay khi cô quay đầu qua, một viên đạn từ bên kia đánh tới.



Đạn không bắn trúng bọn họ, mà sượt qua thân xe.




Đám nhãi Zombie này chỉ biết ăn thịt, không hiểu cái gì gọi là nghe lời mà.



Bát gia này bật hack hay sao?



"Tôi không biết, đây đều là Bát gia tự làm." Than đen lệ rơi đầy mặt: "Có thể... Có thể giúp tôi chỉnh lại cổ được không, tôi sắp không thể hít thở rồi."



"Cô đừng đi mà!"



"Cô chỉnh cổ lại ngay ngắn giúp tôi một chút đi!!"



Than đen ở phía sau kêu to.



Sơ Tranh vào bên trong, thuật lại lời than đen khai với hai người một oắt con một lần.



Dường như Quý Lâm thích ngồi ở chỗ cao, có ghế sô pha không ngồi, khăng khăng chạy tới ngồi trên bệ cửa sổ, nghiêng chân ăn khoai tây chiên.



Trong phòng toàn là âm thanh răng rắc răng rắc, ăn như hamster của hắn.



"Sao Bát gia kia có thể chỉ huy Zombie?" Giang Như Sương tò mò hỏi.



"..." Vấn đề này hỏi rất hay, ta cũng muốn biết.



"Dị năng?" Quý Lâm suy đoán: "Có lẽ là dị năng có thể câu thông với Zombie."



"Còn có loại dị năng này?"



Quý Lâm nhíu mày, trong con ngươi lưu chuyển ra ba phần ý cười xấu xa vô lại: "Tôi đều có thể có dị năng có thể phân biệt Zombie và con người, sao lại không có dị năng có thể câu thông với Zombie."



"Cũng, cũng đúng."



Giang Như Sương rất không có lập trường.



Giang Như Sương suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy nếu có thể câu thông với Zombie, dị năng này rất lợi hại nha."



Sơ Tranh không lên tiếng, ngồi ở trên ghế sofa nhìn bản đồ.



Bản đồ này là vừa rồi bọn họ tìm được trong cửa hàng đối diện.



Phía trên có đánh dấu khu vực cao ốc chỗ trung tâm làm việc, Sơ Tranh nhìn xuống vị trí hiện tại của bọn họ, khoảng cách đến cao ốc làm việc hơi xa.



*



A a a vé tháng!



Vé tháng ơi em ở đâu!



Ở đó!



Ở đó!



Mau đến trong lòng ta đi!!