Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1203 : Hắc ám giáng lâm (23)

Ngày đăng: 01:38 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tiểu mặt đơ, đám người kia tới." Quý Lâm đột nhiên lên tiếng.



Đám người kia?



Sơ Tranh kịp phản ứng, Cố Hòa.



Cô lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cửa sổ có màn cửa, lúc này Quý Lâm an vị ở phía trên, Quý Lâm vốn định nhường chỗ cho cô, ai biết Sơ Tranh đi qua, trực tiếp đặt tay lên bả vai hắn, vén một góc màn cửa lên, nhìn xuống phía dưới.



Quý Lâm: "..."



Bọn họ thân quen như vậy sao?



Nhưng Quý Lâm rất nhanh liền phát giác cái đụng chạm như có như không kia của Sơ Tranh, ở trong hoàn cảnh oi bức này, càng lộ ra khô nóng hơn.



Sơ Tranh cũng không chú ý tới dị dạng của Quý Lâm, cô quan sát chiếc xe phía dưới.



Đám Cố Hòa cũng ngừng lại ở đây, có lẽ là cũng nhắm ngay nơi này dễ thủ khó công, rất dễ dàng ngăn chặn Zombie.



Cố Hòa dẫn đầu xuống xe, đằng sau có người đỡ một thương binh.



Hẳn là dị năng giả trước đó bị người sống sót đâm.



Một đám người đều có chút chật vật, chắc là chạy thoát khỏi tay đám người sống sót kia, phí không ít sức lực.



Đám Cố Hòa không chọn tòa nhà này của Sơ Tranh, mà là đến đối diện.



Sơ Tranh buông rèm cửa sổ xuống, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt Quý Lâm.



"Anh nhìn cái gì?"



Quý Lâm hoàn hồn, bỗng nhiên dịch chuyển ánh mắt, vì để tỏ vẻ mình cũng không nhiều bối rối, hắn kéo khóe miệng nói: "Tiểu mặt đơ phát dục không tệ."



Sơ Tranh cúi đầu nhìn một chút, đồng ý gật đầu: "Ừ, muốn sờ không?"



Quý Lâm thấy may mắn vì thời điểm này mình không uống nước, bằng không thì sẽ phun hết ra ngoài.



Đầu lưỡi Quý Lâm chống lên hàm trên, nói: "Cô đối với ai cũng nhiệt tình như vậy sao?" Cô biết vừa rồi mình đang nói gì không? Đối với một người đàn ông huyết khí phương cương, nói ra lời như vậy!



Sơ Tranh lắc đầu: "Chỉ có anh." Anh là thẻ người tốt mà! Người khác làm gì có đãi ngộ như vậy.




Sơ Tranh nhìn thời gian, chỉnh lý quần áo đi ra ngoài, cửa sổ gian phòng bị người dùng vải màu đen ngăn trở, còn đẩy đồ dùng trong nhà qua cản trở.



Gian phòng chỉ thắp hai ngọn nến, tia sáng hơi tối.



Giang Như Sương đang thu dọn đồ đạc, Quý Lâm ngồi ở kia ăn kẹo đường, than đen không biết sống chết co quắp ở bên kia.



Giang Như Sương thấy cô ra: "Tiểu Sơ, cậu dậy rồi à, có để đồ ăn cho cậu đấy, để tớ lấy tới cho cậu."



Bước chân Sơ Tranh cứng đờ, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm.



Giang Như Sương biết cô ngủ thiếp đi, vậy cảnh vừa rồi chẳng phải đã bị nhìn thấy sao?



A a a a a!!



Bọn họ trông thấy cái gì!!



Có cần diệt khẩu không!!



Cánh môi Sơ Tranh giật giật, nửa ngày cũng không lên tiếng, bước chân nặng nề đi đến chỗ Quý Lâm ngồi.



Quý Lâm cà lơ phất phơ liếc cô một cái, thấy cô kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc giống như tận thế đến —— hiện tại hình như đúng là tận thế.



"Mau ăn đi." Giang Như Sương đặt đồ ăn ở trước mặt Sơ Tranh, cười đến đặc biệt ngốc bạch ngọt.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh giữ yên lặng, tùy tiện giải quyết xong bữa tối.



Quý Lâm giống như cười mà không phải cười nhìn cô, tia sáng lờ mờ, trải ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt trong đáy mắt hắn, làm ánh mắt hắn không chứa tính công kích.



Sơ Tranh không để tới Quý Lâm, hắn muốn nhìn thì để hắn nhìn, dù sao cũng không mất miếng thịt nào



-



Trời tối người yên, Zombie dường như cũng đã nghỉ ngơi, cả con đường yên tĩnh như chết.



Nhưng mà trong đêm cũng không mát mẻ, không khí nóng từ đường đi cuốn qua, mang theo một cỗ mùi hôi thối khó ngửi.



Sơ Tranh liếm cánh môi hơi khô, đứng ở nơi âm u, nhìn về phía tòa nhà đối diện.



"Cô đang nhìn gì thế?"