Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1212 : Hắc Ám Giáng Lâm (32)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Không biết Quý Lâm lấy đồ ăn vặt ở đâu ra, vừa ăn vừa hỏi cô: "Tiểu mặt đơ, cô không sợ sao?"



"Sợ cái gì?"



Quý Lâm cười một tiếng: "Cô cũng không biết đó là thứ gì, cứ như vậy mà đi vào, không sợ gặp phải nguy hiểm gì sao?"



"Không sợ." Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh rất nghiêm túc: "Tôi rất lợi hại."



Con gái sao có thể nói sợ hãi!



Có lẽ Quý Lâm nhớ tới những "dị năng" loạn thất bát tao kia của Sơ Tranh, chỉ giữ trầm mặc, hắn không nên nói đến đề tài này với cô.



Chỗ ở của "kẻ có tiền" và chỗ ở của những ông lớn bên mảng kĩ thuật kia không giống nhau, Sơ Tranh mang theo Quý Lâm tránh khỏi tuần tra, rất nhanh liền đến chỗ đất trống lúc trước cô nhìn thấy.



Trong bóng đêm cái lều chỉ có một hình dáng mơ hồ, bên trong không có ánh sáng, một mảnh đen như mực.



Cái lều này kết nối với kiến trúc đằng sau, có lẽ chính là "phòng thí nghiệm".



Bọn họ trồng "lúa mạch" ở bên ngoài, chắc chắn là có nguyên nhân khác.



"Làm sao đi vào?"



Sơ Tranh nhìn người canh phòng bên ngoài một chút, thấp giọng nói: "Đi theo tôi, không được phép chạy loạn."



"Tiểu mặt đơ, trong lòng tôi nắm chắc. Cô không nên xem tôi như trẻ con, tôi không yếu như cô nghĩ đâu."



"..."



Ha ha!



Yếu gà không có tư cách nói câu này.



Trước đó Sơ Tranh đã đi vào một lần, bây giờ ngựa quen đường cũ, rất dễ dàng lần mò vào được.



Nhưng ban đêm người canh gác còn nhiều hơn cả ban ngày, Quý Lâm làm dấu tay, Sơ Tranh gật đầu, cô không hề nghĩ ngợi, lao thẳng ra bên ngoài, Quý Lâm cả kinh đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, cuống quít kéo cô về.



Quý Lâm hạ giọng rống: "Cô làm gì thế?"



Sơ Tranh dùng giọng điệu đương nhiên: "Không phải đi đánh ngất bọn họ sao?" Dấu tay vừa rồi của hắn, không phải chính là đi đánh ngất trước rồi nói sao?



"..."



Đánh ngất cái gì mà đánh ngất!



Rốt cuộc cô lý giải kiểu gì vậy!




"Không dễ kiếm cũng phải kiếm, sắp thành công rồi, đây chính là chuyện tạo phúc cho toàn nhân loại!"



"Tôi biết, nhưng mà..."



Hai người xuống lầu, đi ngược với phương hướng lúa mạch, mở một cánh cửa ra tiến vào.



Bốn phía khôi phục yên tĩnh.



"Ưm..."



Quý Lâm còn bị Sơ Tranh che miệng, chỉ có thể "ưm" một tiếng, ra hiệu Sơ Tranh buông mình ra.



Sơ Tranh buông tay ra, nhưng không lui lại.



"Tiểu mặt đơ, cô còn muốn bảo trì tư thế như vậy với tôi bao lâu nữa?" Quý Lâm mang theo chút ý cười xấu xa: "Đây là ôm ấp yêu thương tôi sao?"



Sơ Tranh đột nhiên giơ tay ôm hắn.



Quý Lâm đột nhiên bị ôm, vừa rồi bọn họ còn có một chút khoảng cách, bây giờ là một chút khoảng cách cũng không có.



Bên tai Quý Lâm đầu tiên là hoàn toàn yên tĩnh, sau đó lại nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn không theo khống chế của mình, có thứ gì đó ở dưới đáy lòng hắn phá đất mà lên.



Sơ Tranh rất nhanh buông hắn ra, dùng tay vỗ vỗ lên ngực hắn: "Đây mới là ôm ấp yêu thương."



Tranh gia online dạy bạn học thành ngữ. jpg



Sơ Tranh nghiêng đầu xuống: "Nhịp tim của anh hơi nhanh, bị dọa sợ?"



Nhịp tim đập loạn cào cào của Quý Lâm trong nháy mắt bình tĩnh lại, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đúng vậy, tôi sợ muốn chết."



"Không sao, tôi ở đây." Sơ Tranh vỗ vỗ ngực hắn, phi thường tự tin hứa hẹn: "Tôi sẽ bảo vệ anh."



Quý Lâm: "..."



Quý Lâm cố gắng coi nhẹ thân thể cũng coi như gần sát nhau của hai người, chuyển lực chú ý tới trên chính sự: "Bọn họ nói phân bón là cái gì?"



Sơ Tranh đoán mò: "Máu?"



Máu... Vừa rồi bọn họ trông thấy máu ở ruộng lúa mạch kia.



Phía sau lưng Quý Lâm không khỏi dâng lên một cơn ớn lạnh.



Rốt cuộc nơi này đang làm gì?



Quý Lâm nhìn lên lầu, lại nhìn cánh cửa vừa rồi hai người kia biến mất, đưa ra đề nghị: "Chúng ta tách ra điều tra, cô lên trên, tôi đi xem hai người kia một chút."



Quý Lâm nói xong, trực tiếp tách ra rời đi, đi qua phía cánh cửa kia.