Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1213 : Hắc Ám Giáng Lâm (33)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một phút sau.



Quý Lâm trừng mắt nhìn người phía sau: "Cô đi theo tôi làm gì?"



"Căn cứ vào kịch bản trong TV và tiểu thuyết, lúc này tách ra luôn sẽ xảy ra chuyện, tốt nhất chúng ta đừng tách ra." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói.



"Cô xem quá nhiều phim truyền hình rồi." Quý Lâm im lặng một lát, nhưng cũng không phản bác cô.



Quý Lâm nghe ngóng động tĩnh phía sau cửa trước, không nghe thấy âm thanh gì, hắn lại quan sát cửa một chút, không phát hiện có vấn đề gì, giơ tay kéo cửa, nhưng cửa không nhúc nhích tí nào.



"Tôi tới."



Sơ Tranh kéo Quý Lâm ra phía sau, giơ tay kéo một phát, cửa theo tiếng mà ra.



Quý Lâm: "??"



Thế nào đây? Cửa này còn phân biệt người à?



Không phải! Cô cứ kéo cửa ra như vậy, lỡ bên trong có người thì làm sao bây giờ!!



Khi Quý Lâm đang xoay chuyển mấy suy nghĩ trong đầu, Sơ Tranh đã thò đầu vào, sau đó cả người cô đều đi vào bên trong.



"!!!"



Quý Lâm nhanh chóng đi theo vào, trong phòng không có ai, chỉ có mấy cái bàn, phía trên chất đống chút sách và tư liệu.



"Vừa rồi hai người kia vào gian phòng này." Quý Lâm quan sát xung quanh: "Chắc là có mật thất gì đó."



-



"Giáo sư Cam, ngài mau đi xem một chút đi, tên chạy trốn hôm qua sắp không được rồi."



Trong thông đạo, một người vội vã chạy tới.



Giáo sư Cam đang nói chuyện với người khác dừng lại, mang theo chút nghi hoặc: "Trước đó không phải vẫn rất tốt sao?"



"Tình huống của hắn chuyển biến xấu..."



"Đi xem một chút."



Ngay sau khi mấy người này rời khỏi thông đạo, một cánh cửa đằng sau bị kéo ra một đường nhỏ, có người thò đầu ra nhìn quanh bên ngoài, rất nhanh lại rụt về.



Chính là Sơ Tranh và Quý Lâm tìm được mật đạo đi xuống, Quý Lâm ngăn trước cửa, không để Sơ Tranh mạnh mẽ xông ngang ra ngoài.
Nhưng so với người ở gian phòng bọn họ vừa trông thấy lúc nãy, tình huống của Trình Tả nghiêm trọng hơn nhiều, nằm ở bên trong, cơ hồ đã sắp không phân biệt ra được là sống hay chết.



Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng cảnh báo.



Quý Lâm nghe thấy tiếng cảnh báo, phản ứng đầu tiên là cứu người trước, hắn trực tiếp chạy đến cửa, muốn mở cửa ra đi vào, nhưng cửa này không giống cửa bên ngoài, kéo không nhúc nhích, đạp cũng không ra.



Sơ Tranh trực tiếp ném một đạo thiểm điện lên trên thủy tinh, thủy tinh theo tiếng mà nát.



Quý Lâm: "..."



Tiểu mặt đơ mà thô bạo lên thì thật sự không ai có thể so sánh được.



Quý Lâm không có thời gian phun tào, nhảy qua thủy tinh vào, đỡ Trình Tả đã bất tỉnh nhân sự đi ra.



"Bên ngoài chắc đã giới nghiêm, chúng ta làm sao ra ngoài đây?" Cảnh báo vang lên, không biết bên ngoài có bao nhiêu người.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm cửa vài giây: "Anh đưa hắn đi trước đi, tôi ra dẫn dụ bọn họ ra."



"Cô..."



Sơ Tranh liếc mắt nhìn hắn: "Anh không có vấn đề chứ?"



Quý Lâm: "..."



Hắn có thể có vấn đề gì, người nên lo lắng chính là cô đấy!



"Cô đừng... Tiểu mặt đơ!!"



Nhưng lo lắng của Quý Lâm còn chưa nói ra miệng, Sơ Tranh đã lách mình ra ngoài, hắn nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, trái tim cũng siết chặt theo.



Hắn lo lắng cho cô làm gì!



Quý Lâm khẽ cắn môi, chờ âm thanh huyên náo bên ngoài nhỏ lại, lập tức đỡ Trình Tả rời đi.



-



Quý Lâm sắp xếp cẩn thận cho Trình Tả, rồi lập tức quay lại tìm Sơ Tranh, hắn vừa tới gần đó, liền thấy kiến trúc bên kia đột nhiên nổ tung, sóng khí cuộn trào làm hắn suýt bay ra ngoài.



Gạch ngói tảng đá vụn bay vụt đến, cánh tay và gương mặt Quý Lâm đều cảm thấy nhói nhói một trận.



Tầm mắt hắn nhìn qua ngọn lửa và khói bụi bốc lên bên kia, không khí trong lồng ngực giống như bị người rút sạch, không thể thở nổi.



Quý Lâm bỗng nhiên thở ra hai cái, lần nữa chạy sang.



Bởi vì phát sinh nổ lớn, không ít người chạy từ trong tòa nhà kia ra, Quý Lâm không lo nổi có bị bại lộ hay không, vọt thẳng sang bên kia.