Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1214 : Hắc Ám Giáng Lâm (34)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cổ áo Quý Lâm đột nhiên bị xiết chặt, cảnh sắc trước mắt xoay tròn, phía sau lưng bỗng nhiên dựa vào một bức tường còn mang theo hơi nóng, nhiệt độ từ lưng xông vào cơ thể.



"Anh đi chịu chết?"



Giọng nói lạnh lùng của cô gái vang lên bên tai.



Bên tai Quý Lâm ù đi trong chớp mắt, sau đó trái tim mạnh mẽ rơi xuống theo, hắn bỗng ôm chặt lấy Sơ Tranh.



Vừa rồi hắn thật sự cho là...



"Ôm đủ chưa?" Sơ Tranh cắn răng, không thở được đây này!! Vật nhỏ muốn mưu sát ta phải không?! Qua sông đoạn cầu lấy oán báo ơn, quá đáng!



Quý Lâm nghe vậy, những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu nháy mắt biến mất, hắn đang làm gì! Hắn đang làm gì thế này!!



Quý Lâm cảm giác nơi làn da Sơ Tranh sát qua, nổi lên từng đợt nóng hổi.



Trong máu có thứ gì đó đang sôi trào, không ngừng tuôn đến tứ chi, nhịp tim giống như bị người ấn nút tăng nhanh gấp đôi, thình thịch vang lên bên tai.



Quý Lâm như bị chấn kinh buông cô ra, ánh mắt dao động nhìn sang nơi khác, nói chuyện cũng không lưu loát được: "Tôi... Không có ý gì khác."



Sơ Tranh nhỏ bé không thể nhận ra nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tôi cho phép anh có."



Quý Lâm: "??"



A đúng, cô có ý nghĩ phi pháp với mình.



Mà vấn đề bây giờ là...



Dường như hắn cũng có?



Những cảm xúc tán loạn vừa rồi của Quý Lâm, trong nháy mắt bị đáp án này bổ đến loạn lên, thân thể cứng ngắc dựa vào tường, trong đầu một mảnh trống không, đã lâm vào trạng thái chết máy, không vận hành được.



Sơ Tranh: "Còn không đi là muốn chờ mấy người kia tới bắt anh à?"



Quý Lâm chậm mất nửa nhịp, hắn phức tạp nhìn Sơ Tranh một chút, hít sâu, thở ra, trấn định đi theo Sơ Tranh thừa dịp loạn rời đi.



Quý Lâm mang Sơ Tranh trở lại nơi hắn giấu Trình Tả: "Chúng ta làm sao về khu 3?" Bây giờ thêm một người, còn là người đang bị ngất đi, nhất định sẽ tạo nên nghi ngờ.




"Tôi cũng không tiện."



...



"Cô không thể ôm nó một chút à?"



"Dựa vào cái gì mà muốn tôi ôm?"



"Nó không phải do cô nhặt à?"



"Tôi không nhặt!"



...



Kiểu đối thoại giống thế này, Giang Như Sương cách một hồi là có thể nghe thấy một lần, mỗi lần đều sợ hai người bọn họ bởi vì vấn đề ai ôm mà đánh nhau luôn.



Sơ Tranh ôm bé con chính là xách, loại xách như xách sói con ấy.



Quý Lâm thực sự không nhìn được, sẽ nhận lấy ôm một hồi, nhưng hắn sợ Nhạc Nhạc lại tiểu lên người hắn, cho nên chỉ cần Nhạc Nhạc không khóc, lập tức buông nó xuống, rời xa như tránh virus.



"Tiểu Sơ, hình như anh ta tỉnh rồi."



Giang Như Sương đi từ gian phòng ra, nhỏ giọng báo cáo với Sơ Tranh.



Cô ấy vừa dứt lời, Quý Lâm đã ném đồ vật trong tay, vọt vào gian phòng như một trận gió.



Sơ Tranh xách Nhạc Nhạc cho Giang Như Sương, đi theo vào phòng.



Trình Tả có chút ý thức, có thể nhận ra Quý Lâm đã là cực hạn. Trong mắt anh ta có kích động, may mắn, nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi.



Trình Tả mở cánh môi khô nứt ra, mấy lần muốn lên tiếng, đều chỉ phát ra được âm tiết mơ hồ, hoàn toàn nghe không rõ anh ta muốn nói gì, mỗi lần quá kích động, đều sẽ ngất đi, sau khi tỉnh lại lại lặp lại hành vi nói trên.



Trình Tả tĩnh dưỡng hai ngày, tình huống mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.



Mà bên ngoài bởi vì chuyện vụ nổ, vẫn luôn giới nghiêm, thỉnh thoảng có đội tuần tra hò hét mà qua.



Những người kia chắc là đang tìm người xông vào, cùng với Trình Tả bị bọn họ mang đi.



Có thể điều động nhiều người như vậy, chuyện phát sinh ở chỗ đó, có bao nhiêu người biết? Lại có bao nhiêu người trợ giúp trong bóng tối.