Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1219 : Hắc Ám Giáng Lâm (39)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trong đêm tối, cô gái dùng tư thế hiên ngang một chân đạp đất, một tay ấn lấy tay lái, một tay lấy mũ bảo hiểm xuống, Giang Như Sương nhìn đến cũng muốn cong: "Tiểu Sơ rất đẹp trai."



"Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, cô không phải đi ngủ à!" Quý Lâm tức giận trừng Giang Như Sương một cái.



Giang Như Sương co rụt đầu lại, ôm Nhạc Nhạc nằm xuống.



Sơ Tranh lên xe, Quý Lâm trên dưới liếc cô một cái, đưa cho cô một bình nước: "Em đi đâu đấy? Không phải lén anh đi tìm tiểu bạch kiểm chứ?"



Sơ Tranh uống miếng nước: "Tiểu bạch kiểm nào có thể hơn được anh."



Quý Lâm: "..."



Luôn cảm thấy cô ấy đang mắng tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.



-



Thành phố Y.



Sơ Tranh gặp phải nhóm người Bát gia kia, lúc này đang rút lui từ phía sau, Zombie đột nhiên mất đi khống chế, đua nhau công kích bọn họ.



Chiếc lồng trong xe Bát gia trống rỗng, làm gì còn bóng dáng con Zombie kia nữa.



Bát gia tức đến sắc mặt nhăn nhó, nhưng lúc này mệt mỏi, không rảnh truy cứu là ai thả con Zombie kia.



Một đám người Bát gia số lượng không ít, cuối cùng người chạy đi được cũng chỉ có mười mấy người.



Cố Hòa vận khí tốt, là một trong số mười mấy người này.



Thoát khỏi nguy hiểm, Bát gia lập tức bùng nổ: "Mẹ nó, ai làm! Rốt cuộc là ai làm ra!! Mẹ nó ai thả Zombie?!"



Mười mấy người sống sót sau tai nạn biểu cảm dừng lại ở trên mặt, dồn dập cứng ngắc lắc đầu, có mấy người trong đó sắc mặt quỷ dị nhìn chằm chằm Bát gia.



Bọn họ nghe lời hắn ta như vậy, cũng là bởi vì hắn ta có thể khống chế Zombie.



Nhưng hắn ta chỉ có thể khống chế một con Zombie kia, Zombie còn lại đều không được, cho nên bây giờ hắn ta căn bản không có tác dụng gì.



"Bát gia..."




Quý Lâm lấy bản đồ trên người ra, hỏi đường đại thúc.



Sau khi giao lưu vài câu đại thúc rõ ràng thở phào: "Muốn chuyển tới đường lớn phải mất tầm hai tiếng, hơn nữa đây là đường làng, rất nhiều lối rẽ, dễ dàng đi nhầm. Chúng tôi là người sống sót ở trấn trên, nếu các cậu không chê, thì cùng chúng tôi trở về trước, sáng mai tôi sẽ dẫn các cậu ra ngoài."



Quý Lâm nhìn nhìn sắc trời, quyết định trở về cùng đại thúc trước.



Nói là người sống sót trấn trên, kỳ thật hết thảy cũng chỉ có mấy người.



Trong trấn vòng ra vài chỗ, làm ra kiến trúc mang tính phòng ngự, bọn họ sinh sống ở bên trong.



Lần này bọn họ ra ngoài, là vì tìm kiếm vật tư.



Đám người Quý Lâm và Sơ Tranh ăn mặc sạch sẽ, còn mang theo một đứa bé trắng trắng tròn tròn, hoàn toàn không giống người trải qua mạt thế.



"Hoàn cảnh có chút đơn sơ, mọi người đừng ghét bỏ."



Giang Như Sương luôn gánh vác công việc ngoại giao, dáng vẻ ngọt ngào, nói chuyện êm tai, lập tức lấy được tín nhiệm của người ở đây.



Ban đêm mọi người vây lại cùng nhau ăn cơm, Sơ Tranh yên lặng đếm, nam nữ già trẻ cộng lại hết thảy mười lăm người.



Ăn không được ngon lắm, nhưng đều có thể nhét đầy bao tử.



"Sao các chú không đi đến căn cứ gần đây?" Giang Như Sương nói chuyện với đại thúc.



"Ai, nơi này của chúng tôi cách căn cứ quá xa, cô xem những người già yếu tàn tật thế này làm sao mà đi?"



Bọn họ không phải không muốn đi, là căn bản không đi được.



Lỡ như đi trên đường gặp phải Zombie, đây không phải là xong luôn sao, còn không bằng đợi ở chỗ này, Zombie ở thị trấn gần đây không tính là nhiều, hơn nữa mọi nhà đều có lương thực dư lại, bọn họ ra ngoài thu thập những thứ đó, miễn cưỡng có thể sống được.



"Không phải có vắc xin sao?"



"Vắc xin? Đó là thứ gì?" Đại thúc không hiểu, ngược lại vui mừng hỏi: "Không phải là phía trên nghiên cứu ra biện pháp trị liệu rồi chứ?"



Giang Như Sương lắc đầu: "Ách... Không phải, chỉ là có thể làm cho người bình thường sau khi bị cắn, sẽ không biến thành Zombie."



"Như thế à..." Đại thúc lắc đầu: "Chúng tôi chưa từng nghe nói."



Tin tức bọn họ có thể nghe được, đều là người sống sót đi ngang qua nói cho bọn họ biết, chuyện vắc xin hoàn toàn không rõ ràng.