Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1220 : Hắc Ám Giáng Lâm (Xong)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cốc cốc ——



Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, đại thúc giơ tay ra hiệu mọi người im lặng.



"Chú, là con!!"



Bên ngoài có người hô lên một tiếng.



Đám người rõ ràng đều thở phào, có người chạy tới mở cửa.



Ba thanh niên từ bên ngoài tiến đến, trong tay ba người đều cầm đồ vật: "Xem này, chúng con tìm được không ít đồ."



Đại thúc xanh mặt: "Không phải đã nói mấy đứa không được ra ngoài rồi sao, sao mấy đứa không chịu nghe lời thế hả!"



"Chúng con không đi xa, chú, chú đừng kích động." Một thanh niên trong đó vội vàng hạ hỏa cho đại thúc.



Quý Lâm ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, ánh mắt rơi vào trên thân người thanh niên ở sau cùng.



Dường như thanh niên phát giác được ánh mắt Quý Lâm, lần theo nhìn qua, sắc mặt cậu ta hơi trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh, bị Quý Lâm nhìn, có chút bối rối dời ánh mắt.



Ngón tay Quý Lâm đắp trên bả vai Sơ Tranh, kéo người vào trong lòng mình, dán vào bên tai Sơ Tranh nói: "Cậu ta bị cắn."



"Có người sống sót sao?"



"Ai... Chỉ rách chút da, không phải Zombie cắn, Zombie có thể lấy ra cái này sao? Không có việc gì, chỗ này lát nữa cũng nấu đi, cho bọn họ ăn."



Người thanh niên nói chuyện kia hướng về phía Sơ Tranh bên này cười ngu ngu ngốc ngốc.



Quý Lâm để Sơ Tranh dựa vào mình, trong tay mang theo túi kẹo đường, thỉnh thoảng ăn hai viên.



Bọn họ ngồi ở biên giới, Giang Như Sương ở bên kia nói chuyện đến hăng say, cũng không ai chú ý tới bên này.



Lực chú ý của Quý Lâm đặt trên người thanh niên kia, cho nên khi Sơ Tranh hôn tới, hắn không có phòng bị gì.



Sơ Tranh giống như thổ phỉ càn quét một vòng rồi buông hắn ra, Quý Lâm mới lấy lại tinh thần: "Em làm gì?"



Lý do của Sơ Tranh vô cùng hợp lý: "Nếm xem kẹo đường có ngọt không."



Quý Lâm cười: "Vậy có ngọt không?"



Sơ Tranh gật đầu: "Cũng được."



"Em phải từ từ nếm thử." Quý Lâm kéo cô đứng dậy, thừa dịp không ai chú ý, đi vào trong chiếc xe đằng sau.



Đáy lòng Quý Lâm nhớ kỹ thanh niên bị Zombie cắn kia, chỉ là dây dưa với Sơ Tranh một lát, cũng không làm gì.



Lúc Quý Lâm xuống xe, phát hiện người thanh niên kia không thấy đâu, hắn hơi nhíu mày.



Ban đêm bọn họ sắp xếp gian phòng, Quý Lâm không đi, trực tiếp để Sơ Tranh ngủ trong xe, Giang Như Sương tự nhiên cũng không dám đi.



-



Một đêm không xảy ra chuyện gì.


Vành tai Quý Lâm nóng hổi, tức giận: "Ở ngay trước mặt trẻ con mà em nói gì đó!"



Sơ Tranh: "Em không nói gì."



Quý Lâm: "..."



"Quý Lâm, có phải anh nên đổi xe rồi không?" Sơ Tranh hỏi hắn một câu.



"Không đổi." Quý Lâm xách nhóc tỳ ra, tự mình lau sạch sẽ những nơi bị nó làm cho loạn thất bát tao: "Anh nhớ kỷ niệm cũ!"



Sơ Tranh: "..."



Ta còn không sánh bằng một chiếc xe!



Ngày hôm sau Quý Lâm thức dậy đã nhìn thấy xe của mình bị vẽ đến loạn thất bát tao.



"Ai làm?"



Nhóc tỳ co rụt lại: "Ma..."



"Giang Nhạc Nhạc!"



Nhóc tỳ nhuyễn nhuyễn nhu nhu nói: "Không biết."



Nhóc tỳ co cẳng liền chạy về phía Sơ Tranh bên kia, ôm đùi cô, chỉ lộ ra một cái đầu xù nhìn Quý Lâm.



"Em làm ra?" Quý Lâm nhìn Sơ Tranh.



"Em làm chuyện nhàm chán như vậy làm gì?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc phủ nhận: "Em rảnh rỗi như vậy sao?"



"..."



Quý Lâm thở hổn hển rửa xe một ngày.



Trình Tả giúp Giang Như Sương làm việc, nhìn người phía dưới: "Cuộc sống bây giờ làm anh có chút hoảng hốt."



Giang Như Sương cười cười: "Ừ, sống ở nơi này, đều không cảm giác được bên ngoài là mạt thế..."



Trình Tả thở dài: "Đúng vậy. Đúng rồi, sao Giang Nhạc Nhạc lại theo họ em?"



Không phải nhóc tỳ kia luôn quấn lấy Sơ Tranh và Quý Lâm gọi cha mẹ sao?



Giang Như Sương vô tội nhún nhún vai: "Bọn họ đều không muốn để Nhạc Nhạc theo họ bọn họ, cuối cùng đành theo họ em."



Bây giờ Giang Như Sương vẫn còn nhớ rõ.



Ngày đó khi nói đến họ, hai người đồng thời buông bát xuống, nhìn vào ánh mắt của đối phương, giống như bốc lên tia lửa.



Cuối cùng hai người đồng thời rời đi, giống như sợ ai ở lại, Nhạc Nhạc liền theo họ người đó vậy.



Thế giới bên ngoài vẫn là một vùng phế tích.



Nhưng nơi này lại như thế ngoại đào nguyên.



*



VỊ DIỆN THỨ 32 HOÀN TẤT!