Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1225 : Trời Sinh Ca Vương (5)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Giọng nói của thiếu niên rất êm tai, trong suốt sạch sẽ, giống như âm thanh của tự nhiên.



Hắn đại khái không nghĩ tới sẽ có người ra mặt thay mình, có vẻ hơi bứt rứt bất an.



Sơ Tranh kéo ống tay áo lại, cảnh cáo liếc hắn một cái, ánh mắt thiếu niên hơi lóe lên, ngượng ngùng thu tay lại.



Sơ Tranh tiếp tục hỏi người trên đất: "Có muốn đòi tiền nữa không."



"Nhất định phải bồi thường tiền!" Lão già biểu đạt rất uyển chuyển.



"Đúng, nhất định phải bồi thường."



"Đụng người còn lý luận."



Quần chúng vây xem phụ họa theo.



Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, bày túi nilon ra trước mặt lão ta: "Nơi này có năm vạn."



Đôi mắt lão già trong nháy mắt sáng lên, toát ra vẻ tham lam, mấy người vừa rồi giúp lão già kia, cũng dồn dập nhìn nhau vài lần.



"Cô muốn bồi thường giúp cậu ta?" Có người hỏi: "Cậu ta là bạn của cô à?"



"Tôi không biết hắn." Sơ Tranh ngừng một chút, rồi nói một câu làm đám người hận không thể đánh cô: "Nhưng tôi có tiền."



"..."



"Bây giờ, ông đứng lên, đụng vào chiếc xe kia, số tiền này sẽ thuộc về ông." Sơ Tranh chậm rãi chỉ vào chiếc xe cô đậu bên cạnh.



Lão già không hiểu ý của Sơ Tranh lắm: "Cái gì?"



"Vừa rồi không phải ông muốn đụng vào xe tôi à." Sơ Tranh nói: "Cho ông một cơ hội."



Lão già: "..."



Đám người: "..." Bây giờ kẻ có tiền đều nhàm chán như vậy sao? Bảo người khác đụng vào xe mình!



"Cô ăn nói kiểu gì đấy!" Lão già rất nhanh liền tức giận mắng một tiếng: "Ai muốn đụng vào xe của cô!"



Lúc trước đúng là lão ta nhìn trúng xe Sơ Tranh.



Bọn họ làm nghề này, bản lĩnh nhận xe mạnh hơn người bình thường nhiều.



Người lái xe xịn thường không so đo quá nhiều, mấy ngàn tệ đối với bọn họ mà nói chính là chuyện nhỏ.



Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Muốn tiền không?"



Cánh môi lão già hơi run rẩy, muốn nói gì đó, lại không nói ra, lão ta nhìn về phía mấy "người qua đường" kia, không biết mấy người này dùng ánh mắt trao đổi tình báo gì.



Cuối cùng lão già vẫn động tâm: "Chỗ này đều cho tôi?"




"Lão ta vốn chính là muốn hướng đến tôi." Sơ Tranh không thèm để ý nói: "Nếu không phải anh đột nhiên xông lên, thì người lão ta ăn vạ chính là tôi."



Thiếu niên nhẹ nhàng "A" một tiếng, sau đó thở ra một hơi: "Vẫn cảm ơn cô."



Hắn lui ra phía sau một bước, cúi đầu chín mươi độ.



Sơ Tranh nhìn động tác của thiếu niên, tận đến khi hắn đứng thẳng người, mới chậm rãi hỏi: "Anh đi đâu thế, tôi đưa anh đi."



Thiếu niên rõ ràng chấn kinh, lắc đầu nói: "Không, không cần, tôi..."



"Không phải anh đang vội à? Lên xe."



"A..."



-



Thiếu niên xác thực đang rất vội, nếu không vội hắn cũng sẽ không chạy nhanh như thế.



Nhưng mà...



Có lẽ hắn đã không kịp nữa rồi.



Nhưng Sơ Tranh cũng không nghe hắn giải thích, bảo hắn đặt xe đạp vào cốp sau, thiếu niên ôm ghita lên xe, mất tự nhiên ngồi ở vị trí kế bên ghế lái.



"Tôi tên Thịnh Diễm..." Thiếu niên thử lên tiếng: "Cảm ơn cô, cô thật tốt."



Sơ Tranh: "..."



Nhìn! Lần đầu gặp gỡ ta đã lấy được thẻ người tốt!



【 Cũng không có tác dụng gì. 】



Sơ Tranh bị Vương Giả rót cho một đầu nước lạnh, bong bóng bốc lên trong đáy lòng nháy mắt biến mất sạch sẽ.



"Cô... Tôi có thể biết tên cô không?" Thiếu niên lại hỏi.



"Sơ Tranh." Ngữ điệu Sơ Tranh hơi lạnh: "Mạnh Sơ Tranh."



"Tên thật dễ nghe."



"..."



Nơi Thịnh Diễm muốn đi là một công ty, Sơ Tranh dừng xe ở bên ngoài công ty, thiếu niên vừa cởi dây an toàn, vừa nói: "Cái đó, có thể cho tôi số điện thoại của cô được không?"



Sơ Tranh liếc hắn một cái.



Sắc mặt Thịnh Diễm vụt đỏ lên, lắp ba lắp bắp giải thích: "Tôi chỉ muốn mời cô ăn cơm để cảm ơn cô, không có ý gì khác."



Sơ Tranh lật danh thiếp của nguyên chủ ra, đặt vào trong tay hắn: "Có ý gì khác cũng không sao."



Thiếu niên kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, sau đó cơ hồ là lảo đảo nghiêng ngã xuống xe, lấy xe đạp ở cốp sau xuống.