Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1256 : Hà thần ở trên (2)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Khụ khụ khụ..."



Sơ Tranh bỗng nhiên ngồi dậy, ánh nắng chói mắt, cô theo bản năng nghiêng đầu sang bên cạnh.



"Cô nương tỉnh rồi?"



Giọng nói thanh nhuận vang lên từ một bên khác.



Sơ Tranh bỗng nhiên quay đầu, đối đầu với ánh mắt của nam nhân, sau đó khuôn mặt nam nhân rõ ràng trong đáy mắt cô.



Phong thần tuấn dật, dáng vẻ thoát tục, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức nho nhã thanh nhuận.



Sơ Tranh thốt ra: "Lang Sa?"



Nam nhân hơi kinh ngạc: "Cô nương biết ta?"



Sơ Tranh: "..."



Tình huống thế nào đây?



Trong kịch bản rõ ràng là nguyên chủ cứu Lang Sa, sao bây giờ lại biến thành...



Không đúng!!



Trước đó tòa cung điện kia đột nhiên bay về phía cô, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng, trực tiếp xuyên qua ngân tuyến tiến vào thân thể cô, sau đó cô ngất đi.



Tòa cung điện kia... Sẽ không ở trong cơ thể cô chứ?



Sơ Tranh ngăn chặn nghi hoặc, mặt đơ nghiêm mặt trả lời vấn đề của Lang Sa: "Không biết."



Lang Sa mang theo nghi hoặc: "Vậy cô nương làm sao biết ta tên Lang Sa?"



Sơ Tranh mặt không đổi sắc phủ nhận: "Ngươi nghe lầm, ta không gọi."



Lang Sa: "..."



Lang Sa nắm tay thành quyền chống bên môi ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như bị thương.



"Sao cô nương lại ở trong sông? Nếu không phải ta phát hiện kịp thời, cô nương chỉ sợ lành ít dữ nhiều."



"Cám ơn ngươi."



"..."



Sơ Tranh đứng dậy, lúc này bọn họ đang ở trên một bờ cát, cát mịn mềm mại bị ánh mặt trời chiếu đến nóng lên, dẫm lên trên cũng cảm giác được từng đợt hơi nóng.



Trên người Sơ Tranh còn mặc hỉ phục, trên mặt mang mạng che mặt, đây là hỉ phục bách tính chuẩn bị cho "tế phẩm", Sơ Tranh lột áo khoác bên ngoài ra ném xuống đất.



Cô vừa chuẩn bị giật khăn che mặt xuống, người bên cạnh đột nhiên ngã xuống đất.




Ngân tuyến trượt từ cổ tay Sơ ra, trước khi một cột nước đụng tới, hình thành một bức tường ánh sáng màu bạc.



Bành ——



Cột nước đụng vào trên bức tường ánh sáng màu bạc, ào ào tản ra, tung xuống đầy trời.



Hà Thần bị chọc giận, lần nữa triệu hồi ra mấy chục cột nước từ trong sông, khí thế cuồn cuộn đánh về phía Sơ Tranh.



Sơ Tranh có thể tránh, nhưng Lang Sa nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự thì không được.



Tốt xấu gì người ta cũng vớt mình từ trong sông về, Sơ Tranh nhanh tay lẹ mắt kéo chân Lang Sa, kéo về phía cô một cái.



Không biết Lang Sa đụng vào thứ gì, Sơ Tranh cảm giác bị ngăn cản một chút, cô cũng không có thời gian nhìn, thô bạo dùng sức kéo người qua!



"Chỉ là nhân loại, cũng dám đối nghịch với ta, thức thời thì giao đồ ra đây!!"



Giọng nói của Hà Thần xuyên qua cột nước truyền đến, mang theo sát khí ngoan lệ.



"..."



Nghĩ ta đần chắc!



Nhìn vào giọng điệu này của ngươi, giao ra chắc chắn cũng phải chết!



"Cô nương..."



Dường như Lang Sa bị đụng tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy cột nước nện xuống, con ngươi y co rụt lại.



"Cẩn thận!"



Lang Sa giơ tay, khí lãng vô hình bay ra, đụng vào cột nước, trong không khí hình thành nên tình huống giằng co.



"Cô nương chạy mau!"



Lang Sa hô lên với Sơ Tranh, y chịu đựng đau đớn, bò từ dưới đất dậy, cấp tốc chặn đường những cột nước còn dư lại.



Vừa rồi lực chú ý của Hà Thần đều đặt trên người Sơ Tranh, không phát hiện ra Lang Sa.



Lúc này Lang Sa ra tay, Hà Thần lập tức nhận ra đây là người trước đó đấu pháp với mình.



Kẻ thù gặp mặt đỏ cả mắt, cột nước lít nha lít nhít vọt ra khỏi mặt nước, giống như không cần tiền đánh tới.



Sơ Tranh lui về phía sau, rất nhanh liền biến mất trong bụi cỏ cách đó không xa.



Lang Sa thấy thế liền thở phào, chuyên tâm đối phó với Hà Thần.



Trước đó rõ ràng Hà Thần từng bị thương, trong thời gian ngắn, thực lực của gã thế mà lại có thể khôi phục tốt như vậy!!



Lang Sa không biết Hà Thần này thế nào, nhưng y biết tình huống của mình không tốt, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.



Chỉ hi vọng cô nương kia có thể chạy xa một chút...