Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1257 : Hà thần ở trên (3)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ào ——



Lang Sa bị một cột nước xô ngã xuống đất, nước và bùn cát hỗn hợp, chật vật không chịu nổi.



Hà Thần rơi xuống trên bờ cát, một cước đạp trên ngực Lang Sa: "Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta?"



"Ta không giết được ngươi, chắc chắn sẽ có người giết được ngươi!"



Hà Thần ngửa mặt lên trời cười to, đắc ý nói: "Ha ha ha, ta là Hà Thần, ai có thể giết ta? Những nhân loại như các ngươi sao? Mơ mộng hão..."



Chữ "huyền" còn chưa nói ra, nụ cười to cứng đờ trên mặt Hà Thần, sau đó cả người ngã ầm xuống đất.



Lang Sa trông thấy cô nương đằng sau Hà Thần, mây đen trên bầu trời tản ra, trăng sáng và sao trời lần lượt xuất hiện, ánh trăng dát lên một tầng vầng sáng nhạt nhẽo trên người cô, khuôn mặt tuyệt sắc thanh lãnh, tựa như thần nữ từ trên trời rơi xuống.



Lang Sa không nghĩ tới cô sẽ trở về.



Còn chế phục Hà Thần...



"Cô nương, cô... làm sao chế phục hắn?"



Sơ Tranh trơn tru giấu ống tiêm gây tê trong tay ra phía sau, không nghĩ tới thứ đồ chơi này cũng hữu dụng với "thần".



Sơ Tranh không trả lời vấn đề kia của Lang Sa, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Chúng ta hòa nhau."



Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một lần, không thiếu nợ nhau!



"..."



Ngay khi hai người nói chuyện, Hà Thần trên đất đột nhiên hóa thân thành một con cá chạch to bằng ngón tay.



Con ngươi Lang Sa co rụt lại: "Hắn muốn chạy!"



Trong nháy mắt khi ngân tuyến của Sơ Tranh thoát ra ngoài, cá chạch bỗng nhiên nhảy vào trong sông, "ào" một tiếng, biến mất ở trong nước, ngân tuyến mò hụt.



Sơ Tranh yên tĩnh vài giây, hỏi Lang Sa: "Tốc độ của hắn nhanh như vậy?" Cá chạch thành tinh chính là không giống ha!



Lang Sa gật đầu, khắp khuôn mặt đều là vẻ mặt ngưng trọng.



"Tốc độ của hắn đặc biệt nhanh, chắc là thiên phú của hắn... Lần này hắn chạy thoát, lần sau gặp lại chỉ sợ sẽ không dễ dàng."




Lang Sa gật đầu: "Có."



"Tòa cung điện kia ngươi biết không?"



"Chắc là phủ đệ của Hà Thần." Lang Sa nói.



"Có thể thu nhỏ di động không?" Còn có thể không hiểu thấu chui vào trong thân thể người không?



Lang Sa suy nghĩ một chút: "Chắc là không thể, nhưng nếu như tòa cung điện kia là pháp khí, vậy hẳn là có thể. Nhưng đem một tòa cung điện luyện thành pháp khí, đây không phải lực lượng bình thường có thể làm được, cho nên khả năng không lớn... Cô nương, cô đừng đánh chủ ý lên phủ đệ kia, cô không lấy được."



Lang Sa cho là Sơ Tranh nhìn thấy cung điện kim bích huy hoàng dưới đáy nước, nên nổi lên tâm tư gì đó, lập tức nhắc nhở cô.



"..."



Nhưng bây giờ cung điện kia ở ngay trong thân thể ta!!



Ta rất hoảng đó.



Nội tâm Sơ Tranh hoảng thành mấy nhóm, biểu cảm lại là nhàn nhạt, tùy ý dùng nhánh cây đâm đống lửa, đốm lửa bị cô đâm đến nhảy vọt lên, ánh lửa lấm ta lấm tấm lọt vào đáy mắt cô, vẫn là một mảnh lạnh buốt.



Lang Sa nhắc nhở Sơ Tranh vài câu, sau đó ngồi khoanh chân điều tức chữa thương.



Sơ Tranh đứng dậy rời đi, chờ không nhìn thấy Lang Sa nữa, cô mới bắt đầu giày vò.



Đáy lòng mặc niệm các loại khẩu quyết ""vừng ơi mở ra"", muốn lấy cung điện kia ra.



Nhưng mà cung điện không có bất kỳ đáp lại gì, ở trong cơ thể cô giả chết.



Sơ Tranh không nhìn thấy cung điện kia, nhưng có thể loáng thoáng cảm giác được, nó ở ngay trong thân thể mình.



Sơ Tranh rung tay rung chân, cung điện chính là không chịu ra.



Sơ Tranh đặt mông ngồi xuống tảng đá bên cạnh, hai tay chống lấy đầu gối, tư thế hào phóng lại bá khí.



Tức chết ta rồi.



Mi mẹ nó ở trong thân thể ta, đã được ta đồng ý chưa?!



Mi đây là lưu manh cưỡng ép ở à!!



Một tòa cung điện cũng bắt đầu không biết xấu hổ như vậy rồi à?