Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1263 : Hà Thần Ở Trên (9)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng không nghe hiểu ngôn ngữ của loài cá.



Là sau khi cô tới...



Chẳng lẽ là cô dùng thân thể này, thu được bàn tay vàng ghê gớm gì đó.



Nhưng có thể nghe hiểu cá nói chuyện, đây là bàn tay vàng ghê gớm gì chứ?!



Còn có cái cung điện nát chui vào trong cơ thể cô nữa, thời gian dài như vậy trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có.



"Tòa cung điện ở dưới nước lúc trước, ngươi biết là thứ gì không?"



Cẩm Lý suy nghĩ một chút: "Ta nghe một số cá đã có tuổi nói, tòa cung điện kia xuất hiện cùng lúc với Hà Thần."



"Trước kia trong sông không có?"



"Đương nhiên không có."



"Trước kia con sông này có Hà Thần không?"



"Chắc là có... nhưng nghe nói Hà Thần đời trước đã rời đi lâu lắm rồi, thật lâu sau không có Hà Thần mới, cho tới khi Hà Thần bây giờ xuất hiện. Hắn có thần ấn của Hà Thần, sinh vật trong sông đều phải nghe hắn."



Những gì Cẩm Lý biết đến đều là nghe được, dù sao tuổi của nó cũng không lớn lắm.



Sơ Tranh sờ cằm suy nghĩ: "Cho nên tòa cung điện kia của Hà Thần, ép buộc thân thể ta cướp nó?"



Cái điện nhỏ nát này muốn làm gì!!



Cạch ——



Âm thanh đột ngột vang lên, tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất.



Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía trước.



Có người đi vào à?



Cô cơ bản không đóng cửa, nhưng cũng không có ai dám đi vào, đuôi lông mày Sơ Tranh hơi nâng lên, không phải là thẻ người tốt chứ!



Sơ Tranh lập tức đi về phía trước, cô đẩy màn ngăn ra, trước hết trông thấy một người nằm trên đất, cũng không biết sống hay chết.



Sau đó mới là nam nhân ngồi trong cửa hàng.



Nam nhân vẫn mặc một thân huyền y kia, không biết lấy đâu ra một bộ đồ uống trà, ngồi trong cửa tiệm của cô pha trà uống.



Động tác pha trà như nước chảy mây trôi, tư thế ưu nhã tự phụ không nói ra được, phối hợp với gương mặt kia, cảnh đẹp ý vui.



Nếu như trên mặt đất không có người nằm...



Sơ Tranh bình tĩnh thăm dò hơi thở của người kia: "Ngươi giết người không thể chuyển sang nơi khác sao?"
Sơ Tranh giơ tay chống cằm, cũng không có ý giữ hắn lại, chỉ nhắc nhở hắn: "Thi thể mang đi."



"Để lại cho cô nương làm kỷ niệm."



Tiếng nói vừa ra, Tuyên Ảnh đã biến mất trong cửa hàng.



Sơ Tranh: "..."



Làm kỷ niệm ông nội mi!



Thẻ người tốt này...



"Vương bát đản mi không cho ta tư liệu?"



【 Tiểu tỷ tỷ, xét thấy thẻ người tốt đang ở trong trạng thái hắc hóa, không có tư liệu nha. 】



"..." Phế vật!



【...】



Cho dù tiểu tỷ tỷ mắng ta, ta cũng phải đối xử với tiểu tỷ tỷ như mối tình đầu.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm con chồn trên mặt đất, con này phải xử trí thế nào đây?



Ăn sao?



Sơ Tranh ngẫm lại vẫn là quên đi, thứ đồ chơi này cũng không dễ ăn.



Sơ Tranh đứng dậy rời khỏi cửa hàng, đứng ở cửa ra vào nhìn quanh.



Từ sau khi cô ở đây, người đi bên này đều giảm bớt hơn phân nửa, tình hình kinh doanh buôn bán của cửa hàng gần đó đều rất thảm đạm, đặc biệt là Ngu gia.



Ngay khi Sơ Tranh tìm kiếm "hiệp sĩ nhận chuột", bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hét.



"Ranh con, muốn chết à!!"



Mấy đứa trẻ tuổi tác không chênh lệch nhiều, đồng thời lao từ một con hẻm ra, một người trong đó bị đẩy ngã xuống đất.



Mấy đứa trẻ kia lao lên đấm đá đứa trẻ dưới đất.



Sơ Tranh chậm rãi nhìn, đột nhiên nhấc chân đi qua phía bên kia.



"Các ngươi làm gì thế?"



Mấy đứa trẻ đang đánh đến hăng say, nghe thấy có người xen vào việc của người khác, dồn dập dừng lại, quay đầu nhìn qua.



Mấy đứa trẻ nhỏ vốn dùng sắc mặt của kẻ gây chuyện, nhìn thấy Sơ Tranh phía sau...



"A!"



Mấy đứa trẻ tan tác như chim muông, rất nhanh cũng chỉ còn lại Sơ Tranh và đứa bị đánh kia.