Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1273 : Hà Thần Ở Trên (19)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không nhìn thấy Thông Thiên Thần Điện, chỉ nhìn thấy Lăng Tiêu Bảo Điện.



Dựa theo ký ức của Tuyên Ảnh, nơi vốn thuộc về Thông Thiên Thần Điện, bị tu kiến thành quảng trường bạch ngọc to lớn.



Trên quảng trường có mấy cây cột bằng bạch ngọc đứng thẳng trong mây mù.



Bọn nó bất quy tắc phân bố trên quảng trường bạch ngọc, Sơ Tranh vừa muốn đi qua nhìn một chút, Tuyên Ảnh giữ chặt cô.



Sơ Tranh ngoái nhìn hắn.



"Có trận pháp."



Tuyên Ảnh ngắt một nhánh cây ở bên cạnh, bắn về phía trong quảng trường.



Nhánh cây rơi ở phía trên, Bạch Ngọc Trụ to lớn bỗng nhiên vận chuyển, ẩn ẩn có quang hoa từ mặt đất bay lên, ném trên Bạch Ngọc Trụ, chữ viết cứng cáp tiêu sái xuất hiện trên Bạch Ngọc Trụ.



Sơ Tranh thấy những chữ kia có chút giống tên...



Lông mày Tuyên Ảnh nhẹ chau lại, ánh mắt có chút tối nhạt: "Đây là Chư Thần ấn, sao lại bị chuyển tới nơi này."



"Chư Thần ấn? Là cái gì?" Thân là phàm nhân Sơ Tranh rất mờ mịt, hoàn toàn không hiểu những thứ của thần tiên.



Tuyên Ảnh nói xong cũng lâm vào trầm mặc.



Hắn chỉ nhớ rõ cái này, cũng nhớ kỹ cái này không nên ở đây, nhưng Chư Thần ấn là gì, hắn có chút mơ hồ.



Tuyên Ảnh cố gắng nghĩ lại, nhưng mà cơn đau như kim đâm lại từ từ đánh tới.



"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ."



Giọng nói lạnh lùng của tiểu cô nương rơi vào bên tai, cổ tay bị người đè lại.



"Đừng suy nghĩ."



Giọng nói kia vẫn bình tĩnh không chút chập trùng, nhưng không hiểu sao Tuyên Ảnh lại nghe ra một chút cưng chiều từ trong đó.



Không biết có phải là giọng nói của Sơ Tranh có hiệu quả không, đột nhiên có chút ký ức xông tới.



Tuyên Ảnh chậm chậm, nhìn Chư Thần ấn còn đang vận chuyển: "Chư Thần ấn là ấn ký có khi mỗi một vị Thần của Thần giới hạ lạc, cũng giống như thần ấn, ẩn chứa lực lượng thuần túy nhất."



Chư Thần ấn tương đương với gia phả của Thần giới.



Tên của mỗi vị Thần đều ở phía trên.



Tuyên Ảnh nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Trụ một lát: "Cái tên phía trên này hình như không phải Thần tộc."




Tuyên Ảnh không khỏi thở phào, may mắn không hiện ra cảnh đằng sau...



Nhưng cảnh tượng này sao lại đột nhiên xuất hiện?



Sơ Tranh cũng sững sờ, cúi đầu nhìn nơi vừa rồi cô giẫm, ba giây sau Sơ Tranh lần nữa đạp lên, cảnh tượng xuất hiện, nhưng lần này đã không phải là cung điện kia, mà là trên một chỗ tiên sơn, hai người tiên phong đạo cốt ngồi ở vân điên, đang đánh cờ.



Không có bất kỳ âm thanh gì, tựa như nhìn một màn kịch câm.



Sơ Tranh buông ra, lại hạ xuống.



Hình ảnh lần nữa biến hóa.



Lại là không giống...



Người khác nhau, phong cảnh khác biệt...



Sơ Tranh không nhìn thấy hình ảnh lúc ban đầu kia nữa.



Sơ Tranh quay đầu nhìn Tuyên Ảnh: "Hình ảnh vừa rồi có phải thật sự từng phát sinh không?"



Tuyên Ảnh không nhanh không chậm trả lời: "Chỉ là ảo giác."



Sơ Tranh giơ tay đè chặt bộ ngực hắn, con ngươi trong suốt, lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn: "Thật sao? Ảo giác? Tim của ngươi đâu?"



Dưới tay cô hoàn toàn lạnh lẽo, không có nhịp tim.



Hắn từng nói, hắn không có tim.



Tim hắn đâu?



Người vừa rồi đã làm gì với hắn?



Hai người im ắng đối mặt, cuối cùng là Tuyên Ảnh dời ánh mắt trước: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."



"Đau không?"



Tuyên Ảnh không có tim, nhưng hắn vẫn cảm giác được một loại tim đập nhanh, giống như... trong lồng ngực trống rỗng kia, mọc ra một trái tim, đang chậm chạp nhảy lên.



"Quá lâu, không nhớ rõ." Tuyên Ảnh nói.



"Người kia là ai?" Sơ Tranh lại hỏi.



"Không nhớ rõ." Tuyên Ảnh rủ lông mi xuống, che lại hàn quang trong mắt.



Hắn không nhớ nổi dáng vẻ người kia, nhưng không sao, hắn nhớ được hết thảy những chuyện mình gặp phải, nhớ kỹ hết thảy những thứ này đều do người Thần giới ban tặng.



Chỉ cần hắn trở lại Thần giới, người kia là ai, rồi sẽ biết.