Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1280 : Hà Thần Ở Trên (26)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ngu Liên bị một câu của Sơ Tranh làm nghẹn lại, cảm ơn nàng? Mình không đưa nàng ra thiên đao vạn quả là đã tốt lắm rồi!!



Sơ Tranh hờ hững nói: "Đây cũng không phải lý do ngươi cướp cửa hàng của ta."



Ngu Liên: "Tiệm thuốc là Hà Thần đại nhân để ta xem bệnh miễn phí cho bách tính..."



Sơ Tranh cắt đứt lời ả: "Nhưng nó là của ta, ngươi chính là cướp."



Ngươi không thể bởi vì đột nhiên trở nên dễ nhìn, liền bắt đầu làm loại chuyện này được!



Ngu Liên: "..."



Tiệm thuốc của toàn Hàn Giang Thành đều là của cô, Hà Thần bảo ả xem bệnh cho bách tính Hàn Giang Thành, cô vừa vặn biến mất không thấy đâu, nên ả thuận lý thành chương tiếp nhận những tiệm thuốc này.



Bây giờ lại bị cô chụp cho chữ cướp.



Đáy lòng Ngu Liên tức giận, mày liễu dựng lên, trong thanh âm mềm mại tràn đầy oán độc: "Cha ta nuôi ngươi vốn chính là vì để cho ngươi thay ta, ngươi lại ác độc hại ta như thế."



Tuyệt vọng ngay lúc đó, chỉ có Ngu Liên tự biết.



Sơ Tranh hơi nhấc mí mắt lên, nhìn ra Ngu Liên phía ngoài: "Cho nên ta phải chịu đựng lấy?"



"Ngươi ăn của nhà ta, dùng của nhà ta, chẳng lẽ không phải nên làm sao?"



"Khi cha ngươi nuôi ta, đã từng hỏi ta, có nguyện ý thay ngươi đi chịu chết không?" Sơ Tranh ngữ điệu nhẹ nhàng.



Ngu Liên vẫn dùng luận điệu của thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng: "Cho ngươi một miếng cơm ăn chính là ân đức tối cao, ngươi còn đòi hỏi, ngươi có tư cách gì mà đòi hỏi? Nếu không phải cha ta, ngươi chết như thế nào cũng không biết."



Sơ Tranh im lặng, không hổ là cha con, lời nói cũng không khác nhau là mấy.



Ngu Liên đột nhiên cười lên: "Nhưng cũng không sao, bây giờ ngươi sẽ phải trả giá đắt vì những gì ngươi từng làm."



"Chỉ bằng ngươi?"



Cô nương dựa vào quầy hàng mặt mày lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh, cảm giác kia, tựa như đang xem thường ả.



Đương nhiên Sơ Tranh cũng không có ý tứ kia, cô chỉ là đơn thuần và tự tin cảm thấy, Ngu Liên không phải là đối thủ của mình.



Hà Thần tới, có lẽ còn có thể chống đỡ một hồi.



Nhưng mà Ngu Liên lại cảm thấy Sơ Tranh đang nhục nhã ả, tay áo dài mỹ nhân vung lên, khí lãng hình thành vòng cung hình bán nguyệt trong không khí, lướt gấp về phía Sơ Tranh bên kia.




Hà Thần cong ngón tay búng ra, màn cửa rơi xuống, tràng cảnh bên trong tiệm thuốc thình lình hiện ra rõ ràng.



Nhưng mà Hà Thần bỗng nhiên lui lại một bước.



Chính giữa tiệm thuốc rõ ràng có một nam tử đang ngồi, huyền y chạm đất, đang chậm rãi pha trà, tư thái ưu nhã tự phụ không nói ra được.



"Không phải nói chỉ có một mình nàng sao." Sắc mặt Hà Thần khó coi.



Ngu Liên nhìn nam tử kia đến có chút xuất thần, cảm thụ được lệ khí trên thân Hà Thần, ả mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu xuống: "Vâng... vừa rồi khi ta đến, chỉ có một mình nàng."



Nam tử này là ai?



Sao lại đẹp như thế...



Ngu Liên cảm giác nhịp tim mình cũng đang gia tốc, ả chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.



"Đi."



"Hà Thần đại nhân?" Ngu Liên có chút kinh ngạc, còn chưa làm gì cả, mà đã đi?



Hà Thần lại không có ý định giải thích với ả, cực nhanh xoay người rời đi.



Ngu Liên không cam tâm, ả nhìn vào trong tiệm thuốc, nam tử kia sừng sững bất động ngồi ở chỗ đó, đẹp đến mức làm cho tim người ta đập nhanh.



Ngu Liên không dám ở lại lâu, đuổi theo Hà Thần rời đi.



Tuyên Ảnh ngước mắt nhìn ra phía ngoài, nhìn bóng lưng Hà Thần rời đi, con ngươi hơi nheo lại.



"Đi rồi?"



Tuyên Ảnh thu tầm mắt lại, giống như lần gặp mặt trước đó, đặt một ly trà ở đối diện: "Ừ, đi rồi."



Tiểu cô nương ngồi xuống đối diện, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch: "Nhát gan như vậy, cũng không dám vào."



"Uống trà không phải uống như thế." Tuyên Ảnh cũng không đáp lại câu nói kia của cô, ngược lại bắt đầu dạy cô cách làm sao để uống trà.



"Ta muốn thế nào thì uống thế ấy!" Sơ Tranh không kiên nhẫn, tự mình xách ấm trà châm trà, lần nữa hào sảng uống một hơi cạn sạch.



"..."



Tuyên Ảnh lắc đầu, tự mình chậm rãi uống trà.



Đầu ngón tay hắn khẽ động, màn cửa rơi trên mặt đất tự động phủ lên, ngăn trở ánh sáng trút vào, cũng ngăn trở những ánh mắt thăm dò kia.