Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 1281 : Hà Thần Ở Trên (27)
Ngày đăng: 01:39 30/04/20
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cánh tay thế nào rồi?"
"Ngươi sờ sờ." Sơ Tranh đưa tay tới.
Tuyên Ảnh đặt chén trà xuống, trước tiên kiểm tra dấu ngón tay màu đen trên cổ tay Sơ Tranh, hắn tạm thời không nghĩ ra được những biện pháp khác.
"Tại sao cá chạch lại sao chạy đến Hàn Giang Thành?"
Cá chạch?
Tuyên Ảnh kịp phản ứng, Sơ Tranh nói Hà Thần.
Ngón tay thon dài của hắn chậm chạp di động, truyền ý lạnh cho Sơ Tranh: "Hắn mất đi Thần Điện che chở, còn sử dụng sức mạnh khắp nơi, pháp tắc thiên địa sớm đã phát hiện ra hắn."
Sơ Tranh trực tiếp đứng dậy, kéo tay Tuyên Ảnh ra, ngồi vào trong ngực hắn, đưa cánh tay dán lên người hắn.
Tuyên Ảnh cứng lại.
"Sơ Tranh cô nương..."
"Như vậy thoải mái." Lý do của Sơ Tranh rất chính đáng.
Tuyên Ảnh nhìn cô một chút, không nhìn ra được gì khác từ trên mặt cô, đôi mắt cũng thanh thanh triệt triệt, phảng phất như là hắn suy nghĩ nhiều.
Tuyên Ảnh đành phải tùy ý cô, một tay chụp lấy cổ tay cô, một tay khác vòng qua bên hông cô, tiếp tục lời nói vừa rồi: "Pháp tắc của thiên địa muốn tiêu diệt tất cả những sinh linh không thuộc chủng tộc người, hắn mất đi che chở, chỉ có thể trốn ở nơi nhiều người mới an toàn."
Bên trong Hàn Giang Thành có mấy trăm ngàn nhân khẩu, mượn những nhân loại này ngăn trở khí tức trên người gã, để pháp tắc thiên địa không phát hiện được gã.
Pháp tắc thiên địa không phải là người, nó cũng không biết suy nghĩ, chỉ có khi chủng tộc không phải người tiết lộ ra khí tức mới có thể phát giác được.
Hà Thần vừa thấy hắn liền quay đầu đi, không dám động thủ, có lẽ cũng là sợ động thủ, sẽ bị phát hiện.
Sơ Tranh nghe Tuyên Ảnh giải thích, nhớ tới lôi vân kỳ quặc lần trước...
Cá chạch nhỏ trông thấy liền chạy.
"Sao ngươi lại biết rõ như thế?"
"Ta cũng cần che giấu hành tung như vậy."
Hắn cũng là một sinh linh không thuộc chủng tộc người.
Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn, ánh mắt nam nhân cụp xuống, nhìn chằm chằm nước trà dần dần mất đi hơi nóng trên mặt bàn.
Thần ma quỷ quái đã từng phong quang vô hạn, lật tay là mây lật tay là mưa, bây giờ đều như chó nhà có tang, sắp bị loại trừ đến hầu như không còn.
Hắn nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Sơ Tranh cô nương, ngươi nhìn thấy không? Giết yêu và giết người đối với ta mà nói, không có gì khác biệt. Ta không phải là người, ta không biết mình là thứ gì, ta..."
Sơ Tranh giơ tay ôm lấy hắn.
"Ta không cần biết chàng là gì, chàng cũng là của ta."
Ngôn ngữ của Tuyên Ảnh bị cái ôm này của Sơ Tranh chặn lại trong cổ họng.
Tuyên Ảnh nhìn thấy ánh trăng chiếu rọi cái bóng của hai người trên đất, trùng điệp triền miên cùng một chỗ, thân mật không nói ra được.
Hắn muốn cho cô biết, cùng với mình không có tương lai gì.
Hắn muốn dọa cô lui bước...
Bọn họ sẽ không có những ràng buộc khác.
Nhưng mà...
Nhiệt độ trên người cô quá làm cho Tuyên Ảnh tham luyến.
Tuyên Ảnh chậm chạp giơ tay, ôm lấy người trước mặt, dùng sức ép chặt người vào trong ngực.
-
Tuyên Ảnh tỉnh lại ở đáy hồ, lúc tỉnh lại hắn trừ một thân pháp thuật gần như tồn tại theo bản năng kia, thì không nhớ rõ gì cả.
Không nhớ rõ mình là ai, vì sao lại ngủ say ở đáy hồ.
Về sau hắn dần dần có ký ức, nhớ được tên của mình, nhớ lại Thần giới, nhớ lại người Thần giới, đã khoét tim của hắn ra như thế nào.
Nhớ lại oán hận và phẫn nộ cuối cùng hắn lưu lại.
Nhưng thông đạo đến Thần giới đã đóng chặt, hắn không cách nào trở lại Thần giới được.
Hắn đã không nhớ rõ sau khi mình thanh tỉnh, đã du đãng ở nơi này bao lâu.
Mất đi trái tim, thân thể của hắn vĩnh viễn lạnh băng.
Không cảm giác được bất cứ nhiệt độ gì.
Hắn vĩnh viễn cũng chỉ có một mình.
Hắn không cần người ở cạnh, cũng không ai có thể ở bên cạnh hắn.
Cằm Tuyên Ảnh chống lấy cổ Sơ Tranh, thanh âm trầm thấp: "Nàng sẽ hối hận."
Giọng nói kiên quyết của cô gái theo sát vang lên: "Tuyệt không hối hận."