Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1284 : Hà Thần Ở Trên (30)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Xử lý xong những người kia, Sơ Tranh xách theo Hà Thần trở lại tiệm thuốc, Lang Sa đi theo phía sau.



"Sơ Tranh cô nương, cô bắt được hắn bằng cách nào vậy?"



"Cô không phải là phàm nhân sao?"



"Sao có thể đối phó với Hà Thần?"



Vấn đề của Lang Sa một cái tiếp một cái, rèm đằng sau đột nhiên bị một đôi tay đẩy ra, có người hơi khom người đi từ phía sau ra.



Giọng nói của Lang Sa bỗng dưng im bặt, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân phong hoa tuyệt đại kia.



Sao hắn lại ở chung một chỗ với Sơ Tranh cô nương?



"Nàng đi đâu vậy?" Tuyên Ảnh không nhìn Lang Sa, chỉ nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giọng nói hơi lạnh, giống như nhiễm lên hàn ý trong đêm.



Sơ Tranh: "Bắt cá chạch."



Tuyên Ảnh hơi dừng lại: "Bắt được?"



Sơ Tranh xách cá chạch lên: "Đương nhiên."



Đại lão ra trận, sao có thể có đạo lý không bắt được.



Ánh mắt Tuyên Ảnh dừng lại trên người cá chạch vài giây, sau đó hỏi Sơ Tranh: "Có phát hiện gì không?"



Sơ Tranh dùng dăm ba câu tổng kết lại một chút.



Tuyên Ảnh hơi nhíu mày: "Sau đó nàng định làm thế nào?"



Ánh mắt hắn rơi vào người con cá chạch không hề nhúc nhích kia.



Cô đã bắt được Hà Thần.



Tuyên Ảnh cũng không biết nên nói cô lợi hại, hay là nói cô lỗ mãng...



Sơ Tranh giày vò một đêm, thân là phàm nhân, cô rất buồn ngủ.



Cho nên...



"Đi ngủ, sáng mai rồi nói."



"A?" Đầu Lang Sa đầy dấu chấm hỏi.



Bây giờ là lúc ngủ sao?



Bọn họ cũng đã bắt được Hà Thần rồi đấy!!




"Thần ấn của ngươi từ đâu tới?"



"Ta đã nói, thần ấn của ta là phía trên phong cho." Hà Thần một mực chắc chắn thần ấn của mình là được phong, gã phụng mệnh trấn thủ nơi này.



Dường như gã nhớ tới cái gì đó, âm trầm nói: "Bây giờ Thần ở nhân giới đã biến mất gần hết, Long tộc càng là tiêu thanh không để lại dấu vết, ta làm Hà Thần thì có gì không thể?"



Đầu ngón tay Tuyên Ảnh điểm lên chén trà một chút: "Nếu ngươi đã rõ ràng tình huống bây giờ, vậy hẳn phải biết thông đạo đến Thần giới đã sớm đóng lại, ai phong thần ấn cho ngươi?"



Hà Thần: "..."



Hà Thần rất nhanh trấn định lại: "Trước khi thông đạo đóng lại..."



Tuyên Ảnh cắt đứt lời gã: "Trước khi thông đạo đóng lại, Hà Thần của con sông này ta biết, không phải ngươi."



"..."



Hà Thần cũng không nhận ra Tuyên Ảnh, gã chỉ cảm thấy người này rất khó đối phó, có lẽ mình không phải là đối thủ của hắn.



Cho nên trước đó gã không dám xung đột chính diện với hắn.



Bây giờ bị Tuyên Ảnh ép hỏi như vậy, Hà Thần có chút hoảng hồn.



Nhưng chỉ là trong nháy mắt, Hà Thần liền trấn định lại.



Bây giờ thần tiên đã biến mất gần hết, Thần giới cũng đã quan bế, gã nói thế nào, không ai có thể chứng thực thật giả.



Thế là, Hà Thần cứng cổ: "Là Hà Thần tiền nhiệm truyền cho ta."



Tuyên Ảnh cũng không để ý câu trả lời này của gã, tiếp tục đặt câu hỏi: "Hà Thần chân chính đang ở đâu?"



Gã đã có thần ấn của Hà Thần, chứng minh nơi này đã từng có một Hà Thần chân chính.



"Ngươi nghe không hiểu lời ta nói à? Ta chính là Hà Thần... Ha ha ha, ta là Hà Thần!"



Hà Thần đột nhiên cười như điên, trong ánh mắt tràn đầy điên cuồng.



Gã chính là Hà Thần.



Hà Thần chính là gã.



Ngữ điệu của Tuyên Ảnh vẫn trầm ổn bất hiển sơn bất lộ thủy: "Ngươi không phải Hà Thần."



Bản thể của Hà Thần và hình người không ổn định thay thế nhau, một hồi là cá chạch, một hồi là mặt người, gã cắn răng gào thét: "Ta là!"



Gã là Hà Thần, gã là Thần.



Gã có thần ấn.



Hà Thần một mực chắc chắn mình là Hà Thần, những chuyện còn lại cắn chặt không nói, ngôn hành cử chỉ nhìn qua có mấy phần điên cuồng.