Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1306 : Thiên kim thật giả (12)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chưa từng thấy ai viết kiểm điểm à!!



Thần sắc Hạ San ngưng trọng như đang tuyên thệ: "Tiểu Sơ, tớ mãi mãi là bạn của cậu, mặc kệ phát sinh chuyện gì tớ đều ủng hộ cậu!"



Sơ Tranh: "..." Viết kiểm điểm mà mi còn ủng hộ?



Hạ San nắm tay làm thủ thế cố lên: "Cố lên!"



Sơ Tranh: "..." Không có bệnh chứ?!



Chuông vào học vang lên, Hạ San nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.



Sơ Tranh chống cằm viết kiểm điểm của cô, lúc này Hạ San mới hậu tri hậu giác phát hiện cô đang viết kiểm điểm.



"!!!"



Không phải nói không có chuyện gì sao?



Tại sao phải viết kiểm điểm?



Sơ Tranh viết kiểm điểm không che giấu gì, bạn học ngồi bàn trước bàn sau đều nhìn thấy, thế là tiết này còn chưa học hết, chuyện cô viết kiểm điểm đã truyền khắp toàn khối.



Người của các lớp đều vụng trộm thảo luận trong group lớp.



[ Trộm 20 vạn mà chỉ viết kiểm điểm, thế này cũng quá dễ dàng rồi? ]



[ Vậy còn có thể làm sao, dù nói thế nào thì cô ta cũng là do Đỗ gia kia nuôi lớn, còn có thể tống người vào tù à? ]



[ Cũng đúng... ]



[ Nhưng không ngờ cô ta lại là loại người kia, trước đó hoàn toàn không nhìn ra. ]



[ Không thể trông mặt mà bắt hình dong. ]



[ Quan trọng nhất chính là trong vòng một đêm từ thiên kim tiểu thư, biến thành con gái của người nhặt ve chai, sự chênh lệch này chính các cậu lĩnh hội một chút đi. ]



[ Topic trên diễn đàn kia hình như bị xóa rồi. ]



Có người phát hiện topic trên diễn đàn bị xóa.



Mặc dù kỳ quái, nhưng ngẫm lại cũng đã nháo đến cảnh sát, trường học nhất định sẽ can thiệp, cho nên xóa bỏ cũng là bình thường.



-



Lúc tan học Sơ Tranh tùy tiện nhét đồ vào trong túi sách, đẹp trai tiêu sái hất ra sau vai rồi rời khỏi phòng học.
Từ sau khi phát hiện cô ấy không phải là con gái bà ta, ánh mắt Đỗ phu nhân nhìn cô ấy, luôn luôn ẩn ẩn mang theo vài phần tối nghĩa.



Khi nguyên chủ rời nhà, cái gì cũng không cho cô ấy mang đi.



Đỗ phu nhân nhíu mày: "Cháu ồ là có ý gì?"



Sơ Tranh: "Không có chuyện gì khác nữa, tôi đi trước."



"Cháu đứng lại!" Đỗ phu nhân ngăn Sơ Tranh lại: "Lúc này mới qua bao lâu, cháu đã không có lễ phép như thế này?"



Sơ Tranh: "..."



"Chuyện cô nói với cháu, cháu nhớ chưa? Ngày mai sẽ đến nói rõ ràng với chủ nhiệm, chúng ta bí mật giải quyết."



Sơ Tranh: "??"



Không phải!



Vị phu nhân này, ta đồng ý với bà rồi sao?



Bà đã giúp ta quyết định kỹ càng rồi?



Sơ Tranh lạnh mặt mày: "Tôi không hề đồng ý."



Vẻ không vui của Đỗ phu nhân đã sắp viết lên mặt: "Đỗ gia những năm này chưa hề bạc đãi cháu, cháu hưởng thụ hết thảy những thứ vốn nên thuộc về Hạ Hạ, cháu..."



Sơ Tranh cắt đứt lời Đỗ phu nhân: "Chuyện ôm nhầm con, không liên quan gì đến tôi, đây là trách nhiệm của bệnh viện, nếu như các người muốn truy cứu, thì đề nghị khởi tố bệnh viện."



Đỗ phu nhân không ngờ tới Sơ Tranh sẽ nói ra một câu như thế.



Bà ta cũng từng nghĩ, lần nữa nhìn thấy đứa con gái này, sẽ là tình hình gì.



Nhưng bà ta tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ là như vậy.



"Cháu..." Đỗ phu nhân hít sâu một hơi, thả chậm giọng điệu: "Cô biết cháu trong lúc nhất thời không tiếp nhận được thân phận của mình, nhưng đây chính là hiện thực, cháu không thể bởi vì hờn dỗi, mà hại Hạ Hạ đúng không."



"Cô biết cháu là đứa trẻ ngoan, lần này Hạ Hạ không đúng, cô cũng không phủ nhận, cô sẽ bảo Hạ Hạ xin lỗi cháu."



Nói đến phần sau, Đỗ phu nhân bắt đầu đánh tình cảm bài.



"Tôi không phải là đứa trẻ ngoan." Đứa trẻ ngoan của bà đã sớm chết! Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng không cảm kích: "Chuyện này không có thương lượng."



Sơ Tranh không cho Đỗ phu nhân cơ hội nói nữa, quay người rời đi.



Đi hai bước phát hiện Hạ San còn chưa theo cùng.



Cô lại quay trở lại, kéo túi sách túm cô ấy đi.