Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1307 : Thiên kim thật giả (13)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hạ San cũng không dám nói chuyện với Sơ Tranh, luôn cảm thấy nói gì cũng không đúng.



Ăn cơm xong, Hạ San cũng không dám tiếp tục lôi kéo Sơ Tranh, hai người ai về nhà nấy.



"Ôi, Nhan nha đầu về rồi à?"



"Hôm nay sao về muộn thế?"



Bây giờ Sơ Tranh là người nổi tiếng, một đường đi ngang qua, không ít người chào hỏi cô.



Sơ Tranh lãnh lãnh đạm đạm đáp, không tính là nhiệt tình, nhưng cũng có lễ phép.



Thoát khỏi đám người kia, Sơ Tranh đi lên lầu, mắt thấy sắp đi đến tầng lầu của cô rồi, liền nghe thấy giọng nói của cha Nhan truyền đến.



Sau đó là thứ gì đó đập xuống đất.



Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại, chân dài sải bước, mấy bước đi đến bậc thang cuối cùng.



"Lão bất tử!"



Sơ Tranh đi lên liền nhìn thấy Ngô Cường dùng chân chuẩn bị đạp xuống người cha Nhan trên đất.



"Ngô Cường." Sơ Tranh không động, chỉ không nặng không nhẹ gọi gã một tiếng.



Ngô Cường mắt thấy là chân sắp đạp xuống rồi, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, bỗng nhiên ngừng lại.



Gã có chút cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy nữ sinh đứng ở cầu thang, biểu cảm biến đổi cực nhanh.



Vết thương trên người Ngô Cường còn chưa khỏi, ra ngoài thông khí.



Gặp gỡ cha Nhan vừa vặn đi về nhà, nghĩ đến mình chịu thiệt thòi từ chỗ Sơ Tranh, tổn hại, bất lợi, lửa giận bốc lên, nhịn không được tính xả giận lên người cha Nhan.



Ai biết một hơi này còn chưa xả ra được, Sơ Tranh đã trở lại.



Ngô Cường bây giờ có chút sợ hãi Sơ Tranh.



"Không phải tao đạp, ông ta tự ngã!" Ngô Cường chỉ vào cha Nhan.



Sơ Tranh không nói chuyện, đút tay trong túi đi qua.



Bộ dáng mặt không cảm xúc của nữ sinh quả thực có chút làm người ta sợ hãi, đặc biệt là cặp mắt kia, luôn cảm thấy trong đó che giấu hàn băng, đóng băng người cách ba thước.



Ngô Cường nhịn không được lui về phía sau.




Chắc là suy nghĩ nhiều.



Sơ Tranh nghĩ như vậy, hất túi sách lên trên người, chậm rãi đi đến trường học.



-



Trong hẻm nhỏ nào đó.



Một người đàn ông nhanh chóng vọt qua mấy con hẻm, nhìn hai bên một chút, đẩy một cánh cửa ra tiến vào trong một căn nhà.



Trong phòng màn cửa kéo kín, một tia sáng cũng không xuyên thấu vào được.



Có âm thanh truyền từ phương hướng ghế sofa đến: "Về rồi à."



Người đàn ông đi vào thở một ngụm: "Không tìm được đồ, tiểu tử kia quá tinh ranh, xém chút bị hắn bắt được."



Nếu không phải phía dưới có người, có lẽ bây giờ hắn ta cũng không êm đẹp đứng ở đây đâu.



Ghế sofa bên kia "cạch" một tiếng, bật lửa đốt lửa lên, người ngồi trên ghế sofa đốt thuốc.



"Cậu bị phát hiện, trước tiên đừng đi theo hắn nữa, nghĩ biện pháp khác."



"... Vâng." Người đàn ông không cưỡng cầu, hắn ta và tiểu tử kia đối mặt đánh, còn đi nữa chính là tìm cái chết.



-



Sơ Tranh không nghĩ tới tan học trở về, sẽ nhìn thấy Đỗ phu nhân.



Bà ta ngồi trong gian phòng cũ nát, trên mặt tràn ngập không thích ứng và ghét bỏ, ôm cái túi đắt tiền của mình, giống như buông xuống cũng sẽ làm bẩn túi của bà ta vậy.



Sơ Tranh không có biểu tình gì đi tới đi, Đỗ phu nhân nhìn thấy cô, nghĩ đến hôm qua Sơ Tranh tỏ thái độ với mình, bà ta cũng không lên tiếng.



Đỗ phu nhân nhìn về phía mẹ Nhan đứng ở một bên khắp nơi lộ ra câu nệ.



"Chuyện tôi đã nói rõ ràng, đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần thiết phải náo lớn như vậy. Sơ Tranh cũng là tôi nuôi lớn, bất kể nói thế nào, ân dưỡng dục này cũng phải có đúng không?"



"Vâng... Vâng..."



Mẹ Nhan không giỏi ăn nói, chỉ có thể phụ họa.



Phụ họa xong lại cảm thấy không đúng, lập tức nói: "Việc này chúng tôi không làm chủ được, vẫn nên nghe con bé."



Mẹ Nhan đưa ánh mắt về phía Sơ Tranh.



Đỗ phu nhân lại chẳng muốn thế, không nhịn được cất cao giọng điệu: "Chị là mẹ nó, sao mà không làm chủ được?"