Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1312 : Thiên kim thật giả (18)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thư Tuyển thở ra một hơi, tỉnh táo từ chối đề nghị của Sơ Tranh: "Không cần."



Sơ Tranh cũng không nói lời vô ích nữa, trói chắc người kia, còn bịt miệng lại, tìm tới phòng để đồ mà Thư Tuyển nói, ném người vào trong rồi đóng cửa lại.



Thư Tuyển cũng không nói cho Sơ Tranh biết người kia là ai, tại sao lại lẻn vào nhà hắn.



Sơ Tranh cũng khống chế rất tốt lòng hiếu kỳ của mình, dáng vẻ như tuyệt không cảm thấy hứng thú.



Đại lão phải giữ gìn hình tượng, không thể tùy tiện tò mò —— ta có thể vụng trộm điều tra!!



"Cô tên gì?"



Thư Tuyển đột nhiên hỏi.



"Sơ Tranh, Nhan Sơ Tranh."



"Sơ Tranh..." Thư Tuyển đọc lại cái tên này hai lần, không rõ ý vị: "Đúng là một cái tên rất hay."



Sơ Tranh hào phóng tiếp nhận khích lệ: "Ừ."



"..." Cô cũng không hề biết khiêm tốn.



Thư Tuyển trầm mặc vài giây, vẫn nói cho Sơ Tranh biết tên của hắn: "Tôi tên Thư Tuyển."



Sơ Tranh lanh mồm lanh miệng: "Tôi biết."



Nói xong cô lấy tức bóp lấy tay mình.



Thư Tuyển nghe thấy được, ngữ điệu ép xuống thấp hơn mấy phần: "Cô biết?"



Sơ Tranh buông cánh tay đang bóp lấy mình ra, trấn định thong dong nhìn về phía hắn, cũng không phủ nhận: "Ừ."



"Không phải cô không biết tôi sao?"



Sơ Tranh vò đã mẻ không sợ sứt, rất là đúng lý hợp tình: "Tôi biết tên của anh, không có nghĩa là tôi biết anh."



Thư Tuyển nghĩ lại, trước đó cô cũng không phủ nhận chuyện có mưu đồ khác với mình, cô biết mình mới bình thường, chỉ là cô muốn lấy được thứ gì từ mình?



Những người kia lại phái một cô gái tới...



Thư Tuyển cũng lười suy nghĩ, với bộ dạng lúc này của hắn, nếu cô thật sự muốn làm gì, có lẽ sẽ rất dễ dàng hoàn thành được.



"Tôi muốn nghỉ ngơi, cô..."



Thư Tuyển hạ lệnh đuổi khách.



Sơ Tranh rút ra một tờ giấy, vù vù viết một chuỗi dãy số: "Có việc thì gọi điện thoại cho tôi."




Sơ Tranh nhìn những chiếc máy vi tính kia một chút, đi đến trước tủ quần áo trong góc.



Tủ quần áo chỉ chiếm vị trí rất nhỏ, quần áo bên trong cũng cực kỳ đơn điệu, toàn là áo thun màu đen cùng kiểu và áo khoác.



Sơ Tranh cầm lấy một chiếc áo sơ mi màu đen, trở lại bên giường, kéo áo của hắn lên.



"Tôi tự làm." Thư Tuyển tức giận đè áo lại.



"Anh có thể làm sao?" Sơ Tranh biểu thị hoài nghi.



Thư Tuyển trầm mặt kéo áo qua, chống giường ngồi dậy, chỉ một động tác nhỏ như vậy, đã hao hết không ít khí lực của Thư Tuyển.



Sơ Tranh nhìn hắn, có chút lo lắng.



Cuối cùng thật sự không nhìn được nữa, cô một tay đè hắn lại: "Tôi tới, tôi không muốn lại phải băng bó lại cho anh thêm lần nữa."



Vẫn không cần Thư Tuyển trả lời, Sơ Tranh chỉ cần dùng vài động tác đã cởi được áo thun của hắn ra.



Không khí phất qua làn da, không khỏi mang theo một trận ý lạnh, cả kinh đến mức trên người hắn đều nổi da gà.



Chủ yếu là ở ngay trước mặt một cô gái, đáy lòng Thư Tuyển càng thấy không thích ứng, hận không thể cầm thứ gì đó che chắn lại, nhưng mà làm thế thì cũng quá làm ra vẻ, Thư Tuyển nhịn được.



Ăn thiệt thòi cũng không phải hắn.



Sợ cái gì!



Thư Tuyển nghĩ như vậy, đáy lòng dễ chịu hơn một chút.



Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, người sau mặt không đổi sắc, bằng phẳng như nhìn vật phẩm bình thường, làm gì có nửa phần xấu hổ ngượng ngùng chứ.



"..."



Từ khi người này xuất hiện, thì khắp nơi đều lộ vẻ không thích hợp, không thể dùng ánh mắt khi nhìn người bình thường mà nhìn cô được.



-



Mặc áo sơ mi vào thì thuận tiện hơn nhiều, Sơ Tranh mặc áo cho hắn, cúi người cài cúc áo.



Hai người cách nhau quá gần, hơi thở dường như cũng có thể giao hòa vào nhau.



Nhịp tim của Thư Tuyển không khỏi lọt mất nửa nhịp, hắn đem chuyện này quy kết đến nguyên do bởi mình chưa từng tiếp xúc với con gái ở khoảng cách gần như thế.



Thư Tuyển im ắng thở ra, muốn tự làm: "Tôi tự..."



"Đừng động!" Sơ Tranh dữ dằn.



Cúc áo màu đen tôn lên đầu ngón tay trắng nõn của cô, đầu ngón tay ngẫu nhiên sát qua làn da nơi lồng ngực, khiến cho thân thể Thư Tuyển căng cứng.



Sơ Tranh cài xong áo, lui lại một bước, dường như đang nhìn xem mình cài có đẹp không, nhìn vài giây cô mới quay người, mang bữa sáng đã chuẩn bị tốt vào, tìm một chỗ ở bên giường bày ra cho hắn.