Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1311 : Thiên kim thật giả (17)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Anh thật sự không đi bệnh viện?"



"Không cần." Thư Tuyển chỉ vào ngăn kéo tủ TV: "Bên trong có hòm thuốc."



Sơ Tranh lấy hòm thuốc ra, đi đến trước mặt Thư Tuyển, giơ tay kéo quần áo hắn.



Thư Tuyển không cho Sơ Tranh đụng: "Tôi tự làm."



Sơ Tranh không để tâm, mở hòm thuốc ra cho hắn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, bày biện tư thế đại lão, ra hiệu hắn có thể bắt đầu rồi.



Thư Tuyển: "..." Đây là địa bàn của hắn mà?



Sao lại cảm thấy mình ngược lại giống như một vị khách hơn?!



Thư Tuyển cởi áo khoác ra, nơi bị thương là ở phần bụng, chắc là bị thứ gì đó tương tự như dao găm đâm một nhát, vết thương nhìn có vẻ khá sâu.



Vị trí không dễ xử lý lắm, Thư Tuyển tự làm một hồi, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi.



Hắn nhìn sang bên cạnh một chút, nữ sinh dẫn hắn trở về kia, thế mà đang cúi đầu chơi điện thoại, dáng vẻ rất thờ ơ.



Thư Tuyển cắn răng, tùy tiện cầm máu cho vết thương, băng lại.



Chờ làm xong những chuyện này, cả người Thư Tuyển dựa vào ghế sofa, mồ hôi lạnh thấm ướt T-shirt, sền sệt dính ở trên người.



"Tại sao cô lại cứu tôi?"



Nữ sinh chơi điện thoại không ngẩng đầu: "Làm người tốt."



Cuối cùng, ánh mắt cô dịch chuyển khỏi điện thoại di động, chăm chăm quét tới: "Tôi là người tốt đúng không?"



Thư Tuyển cho cô một sự trào phúng không rõ ý vị.



Sơ Tranh: "..."



Trào phúng cái quái gì?



Sơ Tranh cảm thấy mình phải nghiêm túc tâm sự với hắn.



Sắc mặt cô trầm xuống: "Có phải là tôi cứu anh không?"



"..."



Mặc dù quá trình khá là quái dị, nhưng Thư Tuyển không cách nào phản bác, đúng là cô cứu mình.



Cho nên Thư Tuyển gật đầu.



"Tôi cứu anh, tôi có phải là người tốt không?"



Điểm này hiển nhiên Thư Tuyển không đồng ý: "Không phải cứ cứu người thì chính là người tốt, cũng có người có mưu đồ khác."



Ai quy định cứu người, thì nhất định là người tốt?




"Cô thật sự không biết tôi?"



Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, ánh sáng vàng ấm áp trải ra một mảnh sắc màu ấm áp trong đáy mắt cô, nhưng khi bạn nhìn vào, ở trong đó vẫn là một mảnh lạnh buốt, không hề nổi sóng.



Sơ Tranh: "Bây giờ quen biết."



Thư Tuyển không biết Sơ Tranh có lai lịch gì, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, theo lời của cô thăm dò: "Cô không biết tôi, vậy mà cô cũng dám nhúng tay vào chuyện của tôi, không sợ chọc phải phiền phức sao?"



"Anh rất biết tự hiểu lấy mình." Biết mình là phiền phức, điểm này ta rất vui mừng!



Thư Tuyển: "???"



Đột nhiên cảm thấy cô có chút giống người bị bệnh thần kinh.



"Người này xử lý thế nào?"



Thư Tuyển nhìn về phía người nằm trên đất, hắn chống vào ghế sofa muốn đứng dậy, kết quả vừa mới động, thì đã đau nhức một trận, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đổ đầy.



Hắn che lấy phần bụng, chờ cỗ đau đớn kia đi qua.



"Cô nhìn xem trên cánh tay hắn, có phải có một hình xăm hình Hỏa Kỳ Lân không."



"Chỗ nào?"



Thư Tuyển dùng ngón tay chỉ vị trí đại khái.



Xẹt xẹt ——



Mi tâm Thư Tuyển nhảy một cái, nhìn Sơ Tranh thô lỗ trực tiếp xé toang tay áo người kia.



"..."



Rõ ràng có rất nhiều cách, tại sao phải dùng cách thô lỗ như thế?



Cánh tay người kia lộ ra, thình lình có một hình xăm Hỏa Kỳ Lân, xăm giống như đúc, giống như có thể đạp lửa hiện hình.



"Sau đó thì sao?" Sơ Tranh không biết hình xăm này, nhìn vài lần rồi không có hứng thú nữa.



"Giúp tôi trói hắn lại, ném vào trong phòng chứa đồ kia."



Sơ Tranh không quá yên tâm: "Anh xác định không giết?"



Loại người này không giết giữ lại ăn tết sao?



Nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì, vì dân trừ hại, làm người tốt, ta rất tình nguyện!



Thư Tuyển: "..."



Mi tâm Thư Tuyển cuồng loạn mấy lần.



Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì?



Mà há miệng liền nói loại lời này?