Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1310 : Thiên kim thật giả (16)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không muốn chọc phiền toái, đương nhiên sẽ không đi theo.



Cô đi sang một hướng khác, ai ngờ đám người kia không biết sao lại di chuyển, chặn trên con đường mà cô trở về nhất định phải đi qua.



【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Thư Tuyển, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】



Sơ Tranh: "..."



Phiền phức sẽ luôn tự động tìm tới cửa.



Sơ Tranh đứng ở một nơi bí mật gần đó, yên lặng hút hai ngụm trà sữa, nhìn nam sinh bị đám người bao vây.



Nơi này nhiều người như vậy, dựa theo định luật trước đó, thẻ người tốt chắc chắn là nam sinh kia.



Quả nhiên là hắn...



Trước đó cô ẩn ẩn có chút cảm giác, nhưng không chắc chắn lắm, Vương bát đản cũng giả chết.



Thẻ người tốt hắc hóa sẽ không quá yếu, Sơ Tranh nhìn nam sinh ở dưới tình huống đang bị thương, mà còn xông ra khỏi vòng vây được.



Oa! Lợi hại!



Nếu lúc này có thể trông thấy mưa đạn, thì trên đầu cô đại khái toàn là loại nội dung không chút dinh dưỡng như "6666" bay qua.



Vương Giả nhịn nửa ngày, thấy Sơ Tranh trừ vui sướng phun tào trong nội tâm ra, thì cũng không có ý tứ muốn hành động gì, thật sự là không nhịn nổi nữa.



【 Tiểu tỷ tỷ cô đang làm gì thế? 】



"Quan sát sức chiến đấu của thẻ người tốt." Con hàng này nhìn có vẻ khá lợi hại, phải nghĩ biện pháp giam lại mới tương đối an toàn.



【...】 Cô có độc à!! 【 Tiểu tỷ tỷ, lúc này cô nên đi lên giúp đỡ có được không? 】



Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ta cảm thấy thẻ người tốt có thể tự cứu, không cần ta động thủ."



【...】



Đây chẳng qua chỉ là cô cảm thấy.



【 Tiểu tỷ tỷ, mời lập tức đi cứu người được không!! 】 Vương Giả gào thét.



Sơ Tranh: "..." Trà sữa của ta còn chưa uống xong đâu.



【...】 Lúc trước không phải cô nói uống không ngon sao? Tại sao lại lén lút đi mua trà sữa uống!!!



"Ta cũng không thể quang minh chính đại đi mua mà?" Đại lão không cần sĩ diện sao?



【...】



Vương Giả không muốn nói nhảm với Sơ Tranh, chỉ gầm thét bảo cô mau đi cứu người.



-



Thư Tuyển vứt bỏ được những người đi theo mình, thân thể đã đến cực hạn, hắn vịn vào tường, kiên trì đi về phía trước một khoảng cách, tìm được một nơi tương đối an toàn.
-



Người vừa rồi bao vây Thư Tuyển, chạy từ đầu ngõ hẻm tới, đi theo vết máu một đường đến chỗ rẽ.



"Vết máu chỉ đến đây thôi, không có..."



"Hắn chạy mất rồi?"



"Hắn bị thương nặng như vậy, mẹ nó có ba đầu sáu tay sao?"



Sắc mặt người đuổi tới cũng không quá tốt.



Thế này mà còn có thể để hắn chạy mất, trở về bàn giao thế nào đây?



"Làm sao bây giờ?"



"Tách ra tìm!" Một người trong đó nói: "Tôi cũng không tin hắn có thể chạy được bao xa."



Những người khác lập tức tách ra, đi về những phương hướng khác nhau đi tìm.



-



Đêm tối gió lớn, trăng non mới vừa rồi còn có thể nhìn thấy, chẳng biết đã ẩn vào trong tầng mây từ lúc nào.



Cả tòa lầu đều im ắng, không thấy một tia sáng.



Sơ Tranh đỡ Thư Tuyển lên lầu, nhìn lên cửa phòng trước mặt: "Chỗ này?"



"Ừ."



Sơ Tranh đẩy cửa, không đẩy ra được: "Chìa khoá."



Thư Tuyển: "Trong túi."



"Chỗ nào?"



Thư Tuyển ra hiệu Sơ Tranh ở bên kia.



Sơ Tranh giơ tay đi sờ, động tác của cô rất nhanh, không hề có chút ngượng ngùng, càng đừng nói là xấu hổ gì đó, sờ đến chìa khoá rồi mở cửa vào nhà, trước sau chỉ tầm một phút đồng hồ.



Thư Tuyển ngồi ở trên ghế sofa, ngón tay đè ép phần bụng, trên trán ẩn ẩn có mồ hôi thẩm thấu ra.



Sơ Tranh mở đèn.



Bố cục của các căn phòng trong tòa nhà này đều giống nhau, chỉ là nơi Thư Tuyển ở chắc là hai hộ thông nhau, rất rộng rãi.



Màn cửa rất dày, kéo chặt kín, Sơ Tranh hoài nghi ban ngày cũng sẽ không có ánh sáng xuyên vào.



Trừ phòng bếp và phòng vệ sinh, thì cũng chỉ còn lại một cánh cửa, hẳn là phòng ngủ, nhưng cánh cửa kia đóng chặt.



Chỉnh thể trang trí đơn giản, trừ đồ dùng trong nhà, thì cũng không có đồ vật gì khác.



Bên trong góc chất đống mấy cái rương phủ đầy bụi, có thể thấy được đã rất lâu rồi chủ nhân không động tới.



Khắp gian phòng này đều lộ ra sự quạnh quẽ, giống như không có người ở vậy.