Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1318 : Thiên kim thật giả (24)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Mắc mớ gì tới cô."



Tâm tình Sơ Tranh không tốt, trực tiếp đi vào trong trường học.



"Đúng là chuyện không liên quan đến tôi, dù sao tôi cũng sẽ không đến mức không có tự ái như cô, Bùi tiên sinh đã lớn tuổi như vậy..."



Đỗ Hạ ngăn cô lại, con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái, túm lấy Đỗ Hạ quật ngã xuống đất.



"A!"



Học sinh ở cổng trường dồn dập kinh hô, cũng cấp tốc lui lại.



Tiếng rống giận dữ của chủ nhiệm giáo dục từ bên trong truyền ra: "Làm gì đấy!!"



Sơ Tranh: "..."



Bình tĩnh bình tĩnh!



Xúc động là ma quỷ!!



Ta không nên đi cổng trường!!



Chủ nhiệm giáo dục có thù với ta sao?



Chủ nhiệm giáo dục chạy tới, tròng mắt đã trừng đến sắp rớt ra ngoài: "Bạn học Nhan Sơ Tranh, em làm gì thế!! Sao có thể đánh bạn học trong trường học!"



Sơ Tranh: "Chủ nhiệm, em không có."



"Tôi tận mắt nhìn thấy em còn nói không có?" Chủ nhiệm giáo dục tức giận: "Còn không buông ra cho tôi!"



Sơ Tranh buông Đỗ Hạ ra, Đỗ Hạ vừa đổi quần áo mới, ngồi dưới đất cọ ra không ít tro bụi và một chút vết bẩn.



Sắc mặt Đỗ Hạ khó coi đứng lên.



Sơ Tranh rất là đúng lý hợp tình phủ nhận: "Chủ nhiệm, bây giờ em ở phía ngoài trường học."



Chủ nhiệm giáo dục nhìn nơi Sơ Tranh đứng một chút, thần sắc đổi tới đổi lui, chỉ vào Sơ Tranh, nửa ngày cũng không nói được chữ nào.



"Đánh người mà còn lý luận!" Chủ nhiệm giáo dục tức giận đến dựng râu trừng mắt: "Hai người các em, theo tôi vào văn phòng!"



-



Sơ Tranh lần nữa nhận lấy một phần giấy kiểm điểm, tâm tình lại càng không tốt, toàn thân đều lộ ra hơi lạnh người sống chớ đến gần.



Hạ San nhìn trộm sắc mặt Sơ Tranh, thận trọng: "Tiểu Sơ, cậu không sao chứ?"



Hạ San nghe bạn học nói.



Sơ Tranh đánh ngã Đỗ Hạ ở ngoài cổng trường.



Nhưng chỉ quật ngã xuống đất, chưa xảy ra chuyện gì.




Sơ Tranh trấn định ngồi dậy: "Bạn học Đỗ Hạ, cô đi nhầm phòng học à."



Chạy đến chỗ cô phát điên cái gì!



Muốn chết sao!



Sơ Tranh khống chế lại xúc động muốn xử lý của mình.



Sắc mặt Đỗ Hạ cực kém, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi: "Nhan Sơ Tranh, đồ của tao đâu!"



"Đồ gì?" Đồ của ngươi đi hỏi ta làm gì! Ta còn có thể cầm đồ của ngươi? Thứ của ngươi mà có thể làm ta nhớ thương cũng chỉ có cái mạng kia thôi!



【...】Khi nào tiểu tỷ tỷ mới có thể làm người đây.



Đỗ Hạ không biết Sơ Tranh đang nhớ thương cái mạng nhỏ của cô ta, lúc này cất cao giọng: "Đồ mày trộm! Mau trả lại cho tao!"



Nội tâm Sơ Tranh rất đần độn: "???"



Ta, ta trộm đồ?



Chó điên vu hãm một lần không đủ, khăng khăng phải vu hãm ta trộm đồ thành công mới vui lòng đúng không!!



Những bạn học khác trong phòng học cũng rất tò mò.



"Thứ gì thế?"



"Hình như là đồng hồ của Đỗ Hạ bị mất, cái đồng hồ mười mấy vạn ấy."



"A... Bị Nhan Sơ Tranh trộm?"



"Không biết."



Trước đó Đỗ Hạ vu oan nói xấu Sơ Tranh trộm 20 vạn, về sau xin lỗi ngay trước mặt học sinh toàn trường, cho nên lần này mọi người không mù quáng tin tưởng nữa.



Ngày hôm nay học tiết thể dục, Đỗ Hạ không mang đồng hồ đi, kết quả lúc cô ta trở về, phát hiện đồng hồ không thấy đâu.



Vốn chính là hai lớp học chung, cho nên tin tức truyền đi rất nhanh.



Không biết Đỗ Hạ nghe ai nói gì, cho rằng là Sơ Tranh trộm, nên giờ khí thế hùng hổ chạy đến chất vấn.



Dường như Đỗ Hạ nắm giữ chứng cớ gì đó, cười lạnh một tiếng: "Đồng hồ của tao, có phải mày trộm không?!"



Sơ Tranh mặt không cảm xúc phủ nhận: "Tôi không trộm đồ của cô."



Đỗ Hạ: "Có người nhìn thấy trên mặt bàn của mày, mày còn không thừa nhận? Nhan Sơ Tranh, có phải là mày ghen tị với tao không, nên mới trộm đồ của tao? Đây chính là mười mấy vạn, mày có biết nếu tao báo cảnh sát, mày sẽ thế nào không?"



Sơ Tranh bất động như núi: "Tôi không có."



"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."



Đỗ Hạ nhìn về phía sau, chỉ vào một nữ sinh.



"Cậu qua đây."