Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1317 : Thiên kim thật giả (23)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh ở bên ngoài chờ yến hội tan cuộc, nhưng cô cũng không nhìn thấy ba người Đỗ gia rời đi, không biết là không đi bên này, hay là vừa rồi nhiều người ra ngoài, tầm mắt cô bị ngăn chặn.



Đợi uổng công.



Ai.



Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực chính là đáng thương như thế đấy.



Ngay khi Sơ Tranh đồng tình với mình, ánh mắt liếc qua thoáng thấy Bùi thiếu vội vàng ra ngoài, anh ta nhìn quanh cửa ra vào hai vòng, rồi đi qua một phương hướng.



Sơ Tranh nhìn sang theo phương hướng kia, ánh mắt hơi phát lạnh.



Sơ Tranh bảo tài xế lái xe ra bên ngoài chờ mình, cô đi qua phương hướng mà Bùi thiếu đi.



Bùi thiếu chạy từ trong bóng tối ra, xém chút đụng vào Sơ Tranh.



Bùi thiếu lui lại hai bước, cấp tốc bỏ tay vào trong túi quần: "Sơ... Tranh tiểu thư, sao cô lại ở đây?"



Lời vừa rồi Bùi Kim Minh nói với mình, bây giờ ký ức của Bùi thiếu vẫn còn mới mẻ.



Cô gái có thể làm Bùi Kim Minh thấy vừa mắt, cũng không nhiều...



Để Bùi Kim Minh cảm thấy xứng với con trai bảo bối của ông—— cũng chính là mình đây, càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.



Sơ Tranh không để ý tới anh ta, đi ra phía bóng tối đằng sau.



Nơi đó trống rỗng, không có người nào.



"Sơ Tranh tiểu thư, cô tìm gì thế?" Bùi thiếu không rời đi, ngược lại tò mò nhìn cô.



"Người vừa rồi nói chuyện với anh đâu?"



"Sơ Tranh tiểu thư nhìn lầm rồi." Bùi thiếu mỉm cười: "Nơi này chỉ có một mình tôi, tôi chỉ đến đây nhận một cú điện thoại."



Nhìn lầm?



Sơ Tranh hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi ở trong đầu hai lần, cô rất xác định mình không nhìn lầm.



Cô không xác định vị Bùi thiếu này vì nguyên nhân gì mà bao che cho Thư Tuyển, cho nên cô cũng không nhiều lời.



"Có lẽ thế."



Sơ Tranh cùng Bùi thiếu đi ra con đường bên ngoài.



Bùi thiếu triển khai phong độ thân sĩ của mình: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi đưa cô về nhé?"



"Không cần."




Nhan gia đúng là hơi nghèo, nhưng mà cha mẹ người ta cũng không hề bạc đãi con gái bọn họ, thứ cho Đỗ Hạ cũng tương tự như đồ tốt nhất đối với bọn họ.



Đỗ tiên sinh không dám nói những chuyện này.



Vừa nói là Đỗ phu nhân lập tức muốn nổi giận, cảm thấy con gái ruột bà ta phải chịu khổ.



Đỗ Hạ đúng là phải chịu khổ, nhưng chuyện này bọn nhỏ không sai...



"Được rồi được rồi." Đỗ tiên sinh khoát khoát tay, không muốn nói tiếp với Đỗ phu nhân: "Đi ngủ sớm một chút đi."



Đỗ phu nhân giữ chặt Đỗ tiên sinh: "Ông đi đâu vậy?"



"Công ty còn có việc."



Đỗ phu nhân lúc này thần kinh suy nhược: "Muộn như vậy công ty có chuyện gì, có phải ông có người ở bên ngoài rồi không?"



"Bà nói bậy bạ gì đó?!" Đỗ tiên sinh cũng có chút lửa giận.



"Không cho ông đi!"



"..."



Đỗ tiên sinh bị Đỗ phu nhân kéo, ông ta muốn đi cũng không đi được.



Đây đều là chuyện quái gì vậy chứ!



-



Kỳ nghỉ lễ kết thúc, Đỗ Hạ mặc quần áo mới nhất của nhãn hiệu nào đó tới trường học, vừa đến cổng trường liền bị người ta lôi kéo hỏi lung tung này kia.



Đỗ Hạ cực kỳ hưởng thụ cảm giác được nịnh nọt này.



Trên mặt tươi cười đắc ý, bày ra những thứ cô ta mặc trên người cho đám người này xem.



"Nhan Sơ Tranh!" Đỗ Hạ đứng trong đám người, nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức cất giọng gọi cô.



Sơ Tranh một tay đút túi, một cái tay khác xách túi sách màu hồng phấn, hờ hững đi đến cổng trường, chuẩn bị đi vào.



Nghe thấy Đỗ Hạ gọi cô, cô cũng chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, như không có hứng thú tiếp tục đi vào bên trong.



Đỗ Hạ làm sao có thể thuận theo mong muốn của cô, đẩy đám người ra, mấy bước đi qua, chặn cô ở phía ngoài cổng trường.



Đỗ Hạ cố ý để lộ đồng hồ trên cổ tay ra, lắc lắc trước mặt Sơ Tranh một chút, ý tứ khoe khoang rất rõ ràng.



Ánh mắt Sơ Tranh cũng chẳng đổi chút nào, giống như không biết trên cổ tay cô ta đeo thứ gì.



Đỗ Hạ không có được kết quả mình mong muốn, tâm tình bực bội bất mãn.



Cô ta đột nhiên hỏi: "Cô và Bùi tiên sinh có quan hệ thế nào?"