Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1320 : Thiên kim thật giả (26)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chủ nhiệm giáo dục chắp tay đứng ở trước cửa, ánh mắt giống như điện đảo qua bọn họ.



Cuối cùng ánh mắt rơi trên người Đỗ Hạ, trầm giọng hỏi: "Bạn học Đỗ Hạ, là thật sao?"



"Không..." Đỗ Hạ muốn cáo trạng, vừa nói một chữ, thần sắc đột nhiên cứng đờ, thân thể căng cứng, cánh tay kéo lấy tay cô ta, giống như có thể bóp nát tay cô ta vậy.



Đỗ Hạ cắn răng, lửa giận từ từ bốc lên, nhưng ngoài miệng lại không thể không nói: "Phải... phải, em không cẩn thận bị ngã."



Chủ nhiệm giáo dục ngờ vực, chỉ vào mặt đất bừa bộn: "Vậy chỗ này sao lại thế?"



"Em... em đụng vào, lát nữa em sẽ nhặt lên."



Chủ nhiệm giáo dục đại khái là muốn nhìn ra được một chút manh mối gì đó, nhưng nửa ngày sau Đỗ Hạ cũng không đổi giọng, bạn học xung quanh dồn dập biểu thị không có việc gì.



Cuối cùng chủ nhiệm giáo dục chậm chạp rời đi.



Sơ Tranh vừa định buông Đỗ Hạ ra, chủ nhiệm giáo dục lại đột nhiên xông về.



Sơ Tranh: "..."



Đỗ Hạ: "..."



Bạn học vây xem: "..."



Chủ nhiệm giáo dục thấy không có gì dị thường, sờ lên mái tóc coi như tươi tốt của mình, vẻ mặt nghi hoặc rời đi.



Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!!



Sơ Tranh sợ chủ nhiệm giáo dục lại xông về, đợi một hồi lâu mới buông Đỗ Hạ ra.



Bắp chân Đỗ Hạ phát run, chống vào bàn đứng vững: "Nhan Sơ Tranh mày..."



Sơ Tranh không lạnh không nhạt cắt đứt lời cô ta: "Nhớ nhặt đồ lên."



"Nhan Sơ Tranh!"



Sơ Tranh im ắng nhìn về phía một cái chân khác của cô ta, Đỗ Hạ không khỏi phát lạnh, trong nháy mắt mất đi âm thanh.



-



Đỗ Hạ mất đồ, tìm Sơ Tranh gây phiền phức nhưng không tìm được, ngược lại mình bị vả mặt.



Việc này sau giờ học liền bị người ta truyền đến tai những bạn học khác, đương nhiên còn có chuyện Sơ Tranh có được đồng hồ nổi tiếng cả trăm vạn.



"Lần trước cô ta vu oan cho Nhan Sơ Tranh, lần này lại vu oan cho cô ấy nữa?"



"Sao cô ta cứ không thể nhìn người khác sống tốt như vậy nhỉ?"



"Tất cả mọi người đã ai về nhà nấy, cô ta còn nhằm vào người khác mãi như thế, bị điên rồi à!"



"Tôi thấy nói không chừng đồng hồ của cô ta không mất đâu, mà là muốn vu oan cho Nhan Sơ Tranh thôi."



"Chuyện lần trước chính là ví dụ rõ ràng đấy thôi, cũng không phải là không có khả năng."



"Nhưng Nhan Sơ Tranh kia sao lại có tiền như vậy? Không phải Nhan gia rất nghèo sao?"



"Không biết..."
Ta đi nơi nào tìm?



Mi cho ta cơ hội tìm mi sao!!



Chó... Không thể mắng.



Nhịn xuống!



Ta có thể!



Sơ Tranh tỉnh táo vơ vét ra vài lời kịch ở trong đầu, chọn chọn lựa lựa rồi nói: "Tôi cần anh."



Thư Tuyển nâng lông mày, giống như kinh ngạc với lời nói của Sơ Tranh, lại như gì khác.



"Cần tôi làm gì?" Thư Tuyển xuyên tạc ý tứ của Sơ Tranh.



"Không làm gì, tôi cần con người anh." Ngữ điệu của Sơ Tranh vẫn lạnh như trước đây.



Thư Tuyển không cách nào tiếp tục né tránh nữa, hầu kết của hắn nhấp nhô hai lần: "Tôi?"



Sơ Tranh gật đầu.



Con ngươi Thư Tuyển hơi nheo lại: "Không phải cô muốn tôi lấy thân báo đáp chứ?"



Sơ Tranh suy tư một chút: "Anh hiểu như vậy cũng được."



Thư Tuyển: "..."



Trên tư liệu biểu hiện ra tất cả những gì cô từng trải qua, nhưng Thư Tuyển không tin.



Cô gái này không đơn giản như vậy.



Bây giờ cô lại muốn mình lấy thân báo đáp.



"Điều kiện này không được." Thư Tuyển từ chối Sơ Tranh: "Cô có phiền phức thì có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết."



Thư Tuyển nói xong, quay người đi lên lầu.



Sơ Tranh cũng không cưỡng cầu, chỉ hỏi: "Tôi làm sao tìm được anh?"



Nam sinh đi lên lầu hơi dừng lại, hắn nghiêng đầu: "Khoảng thời gian này tôi đều ở đây."



Ý tứ chính là —— cô có chuyện gì thì mau chóng thừa dịp hắn đang ở đây mà nói đi.



Nếu như hắn không ở, vậy thì không thể trách hắn.



Sơ Tranh: "..."



Kiểu người gì đây!!



Ta có thể làm hắn không?



【 Tiểu tỷ tỷ, cô nói làm là cái làm nào cơ? 】



Sơ Tranh: "..."



Ta hoài nghi Vương bát đản đang lái xe*, nhưng ta không có chứng cứ.



* Nói chuyện bậy, nói chuyện đen tối,...